Dù sao gạo cũng là lương thực chính, nên Cố Dĩ Nam mới muốn sang năm tiếp tục trồng lúa, thay hết số gạo cũ trong nhà: "Bà nội, ăn nhiều gạo cũ không tốt đâu, sang năm con sẽ đổi giống khác để trồng."
Mấy ngày nay, bà nội Cố đã "nhường quyền quyết định" rồi, mọi việc đều nghe theo sắp xếp của Cố Dĩ Nam: "Vậy cứ làm theo ý con đi."
Vài ngày sau khi Cố Dĩ Nam trồng cây con xong, Trần Đại Quân ở thành phố C lại gọi điện thoại cho cô.
Trần Đại Quân đi thẳng vào vấn đề: "Nam Nam, mấy người bạn cùng phòng bệnh với bà dì con rất thích rau nhà mình, muốn xin số điện thoại của con, lát nữa chú gửi số điện thoại của con cho họ, con thấy sao?"
"Dạ được ạ, chú cứ đưa số điện thoại, số Wechat của con cũng là số đó luôn ạ." Cố Dĩ Nam thầm cảm kích, mấy hôm trước, cải bó xôi cô gieo đã xanh mướt rồi, cô đang lo không biết bán cho ai.
Triệu Đại Quân vừa cúp điện thoại chưa được bao lâu thì đã có bốn năm bà cụ kết bạn Wechat với cô, ảnh đại diện Wechat của các bà cụ đều là hoa lá sặc sỡ, trong trang cá nhân lại chia sẻ rất nhiều bài viết về dưỡng sinh, vừa nhìn đã biết là những người rất quan tâm đến sức khỏe.
Cố Dĩ Nam lần lượt chào hỏi từng người một.
Chẳng mấy chốc, bên kia đã nhắn lại, tất cả đều là tin nhắn thoại dài hơn 45 giây, mỗi lần gửi bốn tin, nghe mà Cố Dĩ Nam thấy đau cả đầu.
"Cháu gái, bà đã ăn rau nhà con rồi đấy, ngon lắm, cả đời bà chưa từng ăn rau nào ngon như vậy, chỉ cần xào rau thôi mà mùi thơm đã lan ra tận ngoài cửa rồi."
"Bà nghe chú con nói, rau nhà con là rau sạch, không ô nhiễm, là rau hữu cơ, còn có thể chữa táo bón, mất ngủ, thảo nào dạo này bà thấy tinh thần tốt hơn hẳn, ít gặp ác mộng hơn, rau nhà con thật sự rất tốt, ngon hơn rau hữu cơ mua ở siêu thị nhập khẩu nhiều."
"Cháu gái, lần trước bà chỉ được chia có bốn năm cân, ít quá, ăn mấy bữa là hết rồi, bà muốn mua thêm, lần này bà muốn mua 50 cân, rau gì cũng được, con cứ hái đại đi."
Cố Dĩ Nam đi một vòng quanh vườn rau, thấy cà chua, dưa chuột vẫn chưa đủ lớn, phải đợi thêm mấy ngày nữa mới hái được: "Bà ơi, bà thích là được rồi ạ. Nhưng mà hiện tại trong vườn chỉ có cải bó xôi thôi, bà xem có muốn mua không ạ?"
"Cải bó xôi cũng được, nấu canh cải bó xôi, làm bánh bao nhân cải bó xôi cũng ngon, vẫn là 50 tệ một cân chứ?"
"Vâng ạ." Rau được linh khí nuôi dưỡng có giá trị không hề thấp, nhưng Cố Dĩ Nam không phải người tham lam, hơn nữa mấy bà cụ này đều là người có mắt nhìn hàng, cô đương nhiên sẽ không tăng giá.
"Vậy lấy cho bà 5 cân."
Mấy bà cụ khác cũng nói muốn mua 10 cân, 20 cân, 30 cân.
"Bà ơi, cải bó xôi để không được lâu đâu ạ, bà mua 5 cân về ăn trước đi, hết rồi lại mua tiếp." Tuy rau nhà cô được linh khí nuôi dưỡng, nhưng khi rời khỏi trận pháp tụ linh thì cũng không để được lâu, nên Cố Dĩ Nam khuyên mọi người mua ít một chút.
"Lỡ hết hàng thì sao, bà nghe chú của con nói, nhà con chỉ trồng hai mẫu rau, hái hết là không còn để mua nữa."
"Không đâu ạ, con lại trồng thêm một số loại rau khác rồi, một thời gian nữa là có rau tươi để mua ạ." Cố Dĩ Nam dừng một chút: "Bà ơi, con gửi rau cho bà hay là bà tự đến lấy ạ?"
"Con gửi cho bà đi." Mấy bà cụ lập tức chuyển khoản, sau đó nhanh chóng gửi địa chỉ: "Hôm nay gửi được không?"
Cố Dĩ Nam nhìn mặt trời đang dần ngả về tây: "Hôm nay muộn rồi, mai gửi được không ạ?"
Chớp mắt một cái, Cố Dĩ Nam đã kiếm được 1000 tệ.
Bà nội Cố ngồi bên cạnh lắc đầu thở dài: "Nhiều quá."
Rau ở chợ trong trấn, lúc rẻ nhất 1 tệ 3 cân, bây giờ lại có thể bán 50 tệ một cân, khiến cho bà cụ cả đời chưa từng nhìn thấy nhiều tiền, lại quen tiết kiệm phải thấy lo lắng.