Chờ bà nội cúp điện thoại, Cố Dĩ Nam mới hỏi: "Chú ấy muốn mua rau ạ?"
"Chú của con nói bà dì con ăn rau khác đều không ngon, chỉ thấy rau nhà mình trồng là ngon, nên muốn đến mua một ít." Bà nội Cố kích động đến mức run cả tay: "Mấy bà cụ ở cùng phòng bệnh với bà dì con cũng khen rau nhà mình trồng ngon, cũng muốn mua."
Nghe vậy, Cố Dĩ Nam mỉm cười nói: "Bà nội, con còn chưa đi bán rau mà đã có người tìm đến mua rồi, sau này chắc chắn không lo bán không được."
"Vậy con cũng đừng bán đắt quá, không thì sau này không ai mua đâu." Bà nội Cố không hiểu: "Nhà bà dì con giàu như vậy, thứ gì ngon mà chưa từng được ăn, sao lại thèm mấy món rau dưa nhà mình thế?"
Cố Dĩ Nam nhắc nhở: "Rau nhà mình ngon mà."
"Cũng đúng." Bà nội Cố cũng thấy khó hiểu, từ ngày cháu gái về nhà, dạo gần đây, rau trong vườn ăn ngon hơn hẳn, chuyện gì vậy nhỉ?
"Dạo này rau nhà mình ăn ngon thật đấy, không biết tại sao nữa." Ban đầu, bà nội Cố chỉ thấy rau trong vườn xanh mướt, mấy hôm nay, bà lại thấy rau nấu lên rất thơm ngon, không biết sao lại ngon như vậy: "Liệu có vấn đề gì không nhỉ?"
Cố Dĩ Nam nghe vậy thì thầm cười, cất giấu công lao, danh tiếng: "Bà nội, nếu có vấn đề thì chắc chắn đã bốc mùi rồi, không thể nào ngon như vậy được."
"Cũng đúng." Bà nội Cố nhìn cháu gái, khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sáng sớm hôm sau, chú họ đã lái xe đến.
Cố Dĩ Nam nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa, nhìn thấy người đàn ông trung niên bụng phệ đang đứng bên ngoài, một tay xách cặp tài liệu màu đen, một tay lau mồ hôi không ngừng.
"Chú à, vào nhà đi ạ." Cố Dĩ Nam mời chú họ vào nhà, sau đó gọi với vào trong bếp: "Bà nội ơi, chú họ đến rồi ạ."
"Đây là Nam Nam à, lâu lắm rồi không gặp, suýt chút nữa chú không nhận ra con." Trong ấn tượng của Triệu Đại Quân, Cố Dĩ Nam là cô bé gầy gò, đen nhẻm, ít nói, trầm tính.
Không ngờ mấy năm không gặp, con bé lại thay đổi nhiều như vậy, vừa cao ráo, trắng trẻo, lại có mái tóc đen dài, không hề giống con gái lớn lên ở vùng quê.
"Bên ngoài nóng thật đấy." Sau khi vào sân, Triệu Đại Quân cảm thấy mát mẻ hơn hẳn, sự khó chịu do nắng nóng cũng tiêu tan không ít, ông ấy đảo mắt nhìn xung quanh, cây cối rợp bóng mát, gió mát hiu hiu, ở quê thoải mái hơn thật.
"Đã mấy năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ."
Cố Dĩ Nam mời Triệu Đại Quân ngồi xuống, sau đó rót cho ông ấy một ly trà giải nhiệt.
Triệu Đại Quân ngồi xuống: "Con không đi làm à?"
"Dạ không ạ."
Triệu Đại Quân còn muốn hỏi thêm thì bà nội Cố đã bước ra khỏi nhà: "Đại Quân đến rồi đấy à."
Triệu Đại Quân đứng dậy, tiến về phía bà nội Cố: "Dì cả, hôm đó sau khi vợ con nấu cơm mang đến bệnh viện, mẹ con vốn dĩ không muốn ăn gì, nhưng ngửi thấy mùi thơm là bà ấy ăn hết một bát cháo to. Mấy cô chú ở phòng bên cạnh cũng ngửi thấy mùi thơm, xin nếm thử, ăn một miếng là không dừng lại được."
"Hết rau là lại giục con gọi điện cho dì, nhất quyết muốn mua rau nhà mình, thế là hôm qua gọi điện xong, hôm nay bọn họ đã giục con đến lấy rồi."
"Rau nhà trồng có đáng giá bao nhiêu đâu, mẹ con thích ăn thì cứ đến hái thoải mái." Bà nội Cố xách hai túi rau đã hái từ sớm ra: "Đều là rau mới hái trong vườn đấy, tươi ngon lắm."
Triệu Đại Quân tiến lại gần xem, trên rau còn đọng sương sớm, trông rất tươi ngon: "Rau tươi thật đấy."
Triệu Đại Quân cầm một quả dưa chuột lên lau lau, cắn một miếng, dưa chuột giòn ngọt, thơm ngon: "Dì cả, rau nhà mình trồng kiểu gì mà sao ăn ngon hơn rau mua ngoài chợ nhiều thế?"
"Cứ trồng đại thôi." Bà nội Cố không nói dối, bà thật sự chỉ trồng đại thôi.
"Rau trồng trong thôn không bón phân, hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm, là rau hữu cơ." Triệu Đại Quân làm ăn buôn bán nhỏ ở thành phố C, nói chuyện đâu ra đấy: "Cái siêu thị cao cấp gì O với E gì đó, chuyên bán rau hữu cơ tự nhiên, giá cả rất đắt, nhưng rau mua ở đó ăn còn không ngon bằng rau dì đưa cho hôm trước."