"Bà cảm thấy rau hôm nay ngon hơn hẳn." Bà nội Cố ăn liền hai bát cơm.
Cố Dĩ Nam cười nói: "Tay nghề của bà vàng ngày càng tốt."
Bà nội Cố hài lòng cười: "Lát nữa bà lên núi giúp nhặt lê, con dọn bát đũa đi nhé."
Cố Dĩ Nam gật đầu đồng ý.
Nhưng cô vừa mới dọn dẹp xong thì trên núi xảy ra chuyện.
Mẹ Tiểu Lý vừa chạy xuống núi vừa khóc lóc thảm thiết, bà nội Cố nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài, nhìn người đang vội vàng chạy xuống núi, lớn tiếng hỏi: "Khóc cái gì thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Mẹ Tiểu Lý vừa khóc vừa lau nước mắt: "Con trai tôi ngã cây, cả người không động đậy được, tôi vào thôn gọi người lên giúp đưa nó đi viện."
Bà nội Cố kinh ngạc há hốc mồm: "Cái gì? Tiểu Lý ngã cây à?"
"Sáng nay chúng tôi không phải lên núi nhặt lê bị gió thổi rụng sao, kết quả chúng tôi phát hiện gió to làm gãy cả cành cây, con trai tôi cầm cưa lên để tỉa cành, ai ngờ cành cây trơn quá, nó trượt chân ngã xuống." Mẹ Tiểu Lý sợ hãi đến mức cả người run rẩy: "Nó không cử động được, còn chảy rất nhiều máu nữa."
Bà nội Cố: "Trời ơi, mau đi gọi người đi, gọi 120 chưa?"
"Gọi rồi, nhưng phải một lúc nữa mới đến nơi, tôi vào thôn gọi người giúp trước đã." Mẹ Tiểu Lý nói xong liền chạy xuống núi.
Không lâu sau đã có người khiêng Tiểu Lý xuống núi, đưa đi bệnh viện. Đến tối, những người đi cùng quay về nói Tiểu Lý bị ngã gãy cả thận, có thể phải phẫu thuật, hiện tại đã được chuyển đến bệnh viện lớn ở thành phố rồi.
Bà nội Cố lo lắng thở dài: "Trời ơi, sao tự dưng lại xảy ra chuyện này chứ!"
"Tiểu Lý là người tốt, bình thường chúng tôi lên giúp việc không những được trả công, mà còn thường xuyên được cho hoa quả, bình thường chúng tôi đi chợ cũng bất tiện, chỉ cần nói với nó một tiếng là nó sẽ mua giúp, ai có ốm đau gì nó cũng giúp đỡ."
"Haiz, người tốt như vậy mà lại gặp phải chuyện này."
Càng già càng dễ mềm lòng, bà nội Cố lo lắng không thôi: "Tiểu Lý xảy ra chuyện như vậy, cả nhà nó biết làm sao đây?"
"Anh ấy còn có người thân mà." Cố Dĩ Nam dừng một chút: "Hơn nữa cũng chưa chắc đã phải phẫu thuật, bà đừng tự dọa mình nữa."
Bà nội Cố lẩm bẩm: "Con gái Tiểu Lý vừa mới học đại học, con trai thì đang học cấp 2, vợ nó tuy chăm chỉ nhưng không giỏi giao tiếp, haiz, còn người già yếu, trẻ nhỏ, lỡ như xảy ra chuyện gì, sau này biết sống thế nào đây?"
Cố Dĩ Nam thở dài: "Bà nội, bà đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, biết đâu không có chuyện gì thì sao."
"Haiz, đúng là xui xẻo." Bà nội Cố cũng thở dài theo: "Tự dưng lại gặp phải chuyện này."
Sau khi tình hình của Tiểu Lý ổn định, bà nội Cố và mấy bà cụ thân thiết trong thôn mua sữa mang đến bệnh viện thăm.
Trước khi đi, bà nội Cố vẫn không yên tâm dặn dò Cố Dĩ Nam: "Nam Nam, con ở nhà cho cẩn thận, ra ngoài nhớ khóa cửa."
Cố Dĩ Nam gật đầu lia lịa: "Ngoài đường nóng lắm, con không ra ngoài đâu."
Bà nội Cố lại nói: "Trưa nay bà không về ăn cơm, tiện thể ghé qua nhà dì út con luôn. Trong tủ lạnh có thịt, lát nữa con lấy ra rã đông, trưa nấu ăn đi."
"Vâng." Cố Dĩ Nam nhìn bóng người ở đầu thôn: "Bà nội, bà Lưu đến rồi kìa."
Bà nội Cố nhìn về phía bà cụ: "Vậy bà đi trước đây, con ở nhà ngoan ngoãn, lúc về bà mua bánh kem cho con."
"Bà nội, con đâu còn là con nít nữa." Cố Dĩ Nam dở khóc dở cười, hồi bé mỗi khi người lớn trong nhà ra ngoài, để dỗ dành bọn trẻ con, họ thường nói trước khi đi là hãy ngoan ngoãn ở nhà, lúc về sẽ mua đồ ăn ngon cho.
"Dù có lớn thế nào thì cũng là cháu gái nhỏ của bà." Bà nội Cố nói xong lập tức xách theo sữa bột và hai túi rau củ quả tươi mới hái đi về phía đầu thôn, trên con đường nhỏ đầu thôn đỗ một chiếc xe ô tô màu đen, là xe của con trai bà Lưu, đặc biệt lái xe đưa mấy bà cụ đến bệnh viện.
Cố Dĩ Nam đứng ở cổng, nhìn bà nội lên xe rời đi mới chậm rãi quay vào nhà, Tiểu Hoàng vây quanh chân cô, rất quấn quýt chủ nhân.
"Từ giờ trở đi, trong nhà chỉ còn lại hai chúng ta." Cố Dĩ Nam cúi người xoa đầu Tiểu Hoàng: "Cậu nhóc, chúng ta cùng ở nhà nhé."
Tiểu Hoàng sủa mấy tiếng, coi như đáp lại Cố Dĩ Nam.
Một người và một chó vừa vào nhà, một cơn gió mát mang theo linh khí thổi qua, nhanh chóng xua tan hơi nóng mà Cố Dĩ Nam mang từ ngoài vào.