Cố Dĩ Nam nhìn quanh một lượt, sau đó lách người chui vào trong nhẫn trữ vật. Không gian của cô không lớn, thời gian bên trong cố định, khoảng 100 mét vuông, là do một vị sư huynh lớn tuổi trong tông môn cho cô. Vị sư huynh này có quan hệ trong tông môn, loại nhẫn trữ vật nhỏ 100 mét vuông này, ông ấy căn bản chẳng thèm để vào mắt, thứ mà ông ấy thèm muốn là loại không gian có linh tuyền, linh điền, linh mạch.
Nhưng Cố Dĩ Nam cảm thấy có một chiếc nhẫn trữ vật 100 mét vuông đã là mãn nguyện lắm rồi, dù sao thì một chiếc nhẫn trữ vật 10 mét vuông bên ngoài cũng phải tốn không ít linh thạch mới mua được.
Bên trong nhẫn trữ vật chất đầy đồ đạc linh tinh, tất cả đều là của cải mà cô tích góp được trong thế giới tu tiên, trong đó có một góc chất đầy đủ loại ngọc thạch đủ màu sắc, phần lớn là bạch ngọc chất lượng không tốt lắm.
Những ngọc thạch này đều là linh thạch dùng để tu luyện ở thế giới tu tiên, bên trong đều chứa đầy linh khí, màu sắc càng đậm thì linh khí càng nhiều, phẩm chất càng cao. Còn màu sắc càng nhạt, phẩm chất càng kém thì linh khí càng ít.
Loại bạch ngọc này chứa ít linh khí nhất, những tu sĩ có tư chất tốt, tài nguyên phong phú thường không thèm để ý, nhưng đối với Cố Dĩ Nam không có tài nguyên, đây đã là thứ tốt nhất mà cô thu thập được ở thế giới tu tiên, tuy linh khí bên trong ít ỏi, nhưng dùng để bố trí trận pháp cho vườn rau là đủ rồi.
Cố Dĩ Nam chọn ra một viên bạch ngọc loại thường, sau đó nhặt thêm vài viên đá đặt xung quanh, đặt viên bạch ngọc chứa linh khí vào vị trí mắt trận, trận pháp tụ linh liền hình thành.
Trong nháy mắt, gió mát thổi qua, một luồng linh khí nhàn nhạt bao trùm lấy cả vườn rau.
"Thành công." Cố Dĩ Nam cong môi cười, bây giờ chỉ cần chờ rau mới mọc lên là được.
Lúc này, Cố Dĩ Nam nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía trước nhà, vội vàng chạy ra, từ xa đã nhìn thấy bà nội và một bà cụ trong thôn, mỗi người xách một quả dưa hấu đi từ trên núi xuống, nhìn kỹ một lúc, cô nhớ ra người này là bà Lưu ở trong thôn, quan hệ với bà nội rất tốt, ngày thường hay rủ nhau ra thị trấn đi chợ hoặc chơi mạt chược.
Cố Dĩ Nam gọi hai người một tiếng: "Bà nội, bà Lưu."
Bà Lưu: "Ơi."
Bà nội Cố: "Ra sau nhà làm gì vậy?"
Cố Dĩ Nam: "Ra xem có rau gì không ạ."
Bà nội Cố: "Trong nhà có rau mà."
Bà Lưu tiến lên hỏi: "Nam Nam lại xinh đẹp hơn rồi đấy, bây giờ lương cao lắm hả?"
"Có bạn trai chưa?"
"Định khi nào kết hôn?"
Lại là ba câu hỏi chí mạng! Cố Dĩ Nam cười gượng gạo, cầu cứu bà nội.
"Đi cắt dưa hấu ra đi." Bà nội Cố rủ lòng thương lên tiếng, sau đó gọi bà Lưu ngồi xuống: "Ngồi chơi một lát, nghỉ ngơi rồi hãy về."
Bà Lưu ngồi xuống theo: "Đi một lúc là mệt lắm rồi."
"Bà nội, bà Lưu, ăn dưa hấu đi ạ." Cố Dĩ Nam bưng đĩa dưa hấu đã cắt ra đặt giữa mọi người, cô ăn thử mấy miếng, thấy không được ngọt, hơi nhạt nhẽo.
"Quả dưa hấu này không ngọt chút nào." Bà Lưu nói.
Bà nội Cố cũng gật đầu: "Không ngon bằng mua ở ngoài."
Cố Dĩ Nam còn tưởng rằng do mình ở thế giới tu tiên quen ăn đồ ăn có linh khí nên mới thấy quả dưa hấu này nhạt nhẽo, bây giờ nghe bà nội cũng nói không ngọt, cô mới biết là do bản thân quả dưa hấu có vấn đề: "Bà nội, bà mua ở đâu vậy?"
Bà nội Cố nói: "Không phải mua, vườn cây ăn quả trong thôn cho nhà Tiểu Lý thuê đó, bọn họ trồng thêm mấy cây dưa hấu ở rìa vườn, hôm nay bà đi giúp việc, bọn họ cho mỗi người một quả."
Thị trấn của nhà Cố Dĩ Nam vì hưởng ứng lời kêu gọi của trấn trưởng, hầu như nhà nào cũng trồng quýt, cam đỏ, có nhà còn trồng thêm lê, mận, lúc trước vì hưởng ứng lời kêu gọi của trấn trưởng, nhà cô đã trồng cây ăn quả trên tất cả những mảnh đất không thể trồng lúa, hương vị không ngon cũng không dở, bán giá rẻ thì vẫn có rất nhiều người mua, một năm cũng kiếm được vài nghìn tệ, lúc trước học phí, sinh hoạt phí của cô đều là do nhà cô bán hoa quả, rau cỏ kiếm được.
Sau này bà nội tuổi đã cao, cô cũng đi làm, nên đã cho một nhà họ Lý ở thị trấn khác thuê phần lớn vườn cây ăn quả, một năm thu 2000 tệ tiền thuê.
"Bà nội, bà ra vườn cây ăn quả làm gì ạ?" Cố Dĩ Nam hỏi.