Tái Thế Hoàn Hồn, Đích Nữ Hầu Phủ Điên Cuồng Trả Thù

Chương 6

Tạ Thanh Ly không có thời gian để nghĩ nhiều, Tống Thiên Bảo vừa gọi "muội muội ngoan", vừa nhào về phía nàng.

Hận ý trong cơ thể không có chỗ để xả, cơ hội trả thù mà ông trời ban tặng, không dùng thì uổng phí. Tạ Thanh Ly giơ chân đá Tống Thiên Bảo một cái, hắn loạng choạng vài bước mới đứng vững lại.

Tạ Thanh Ly khẽ thở dài, thân thể này yếu ớt đến nỗi ngay cả một tên vô dụng như Tống Thiên Bảo cũng không thể đá ngã. Nàng lại mạnh mẽ tung thêm một cú đá nữa, khiến Tống Thiên Bảo ngã nhào xuống đất.

Nha đầu ngày xưa mặc cho người khác chà đạp giờ lại dám đánh hắn, Tống Thiên Bảo tức giận đến phát điên, vừa chửi vừa loạng choạng đứng dậy, hôm nay không đánh chết nha đầu này hắn không mang họ Tống.

Tạ Thanh Ly vén tay áo lên, tùy tiện lau vệt máu trên mặt nở nụ cười đầy ma mị, nàng giơ chân giẫm mạnh lên tay Tống Thiên Bảo, rồi liên tục tát vào mặt hắn, vừa tát vừa chửi: “Đồ khốn kiếp, muốn lợi dụng cô nãi nãi đây hả? Xấu như vậy mà còn mơ tưởng gì?"

"Đồ súc sinh, ta một cô nương còn nhỏ như thế, ngươi cũng muốn nhúng chàm? Đúng là không bằng loài cầm thú, ngay cả súc sinh cũng giống người hơn ngươi."

"Đồ bẩn thỉu, ta là muội muội của ngươi, ngươi có hiểu muội muội nghĩa là gì không? Đồ mất hết nhân tính, không biết cha mẹ ngươi đã tạo nghiệp gì mà sinh ra ngươi."

Tống Thiên Bảo lắp bắp: "Không phải muội muội ruột."

Nhưng Tạ Thanh Ly đánh quá hăng say, chẳng thèm để ý Tống Thiên Bảo nói gì.

Chỉ trong chốc lát, Tống Thiên Bảo đã bị đánh thành đầu heo, đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.

Tạ Thanh Ly đánh chán chê, hả giận được phần nào, thong thả ngồi xuống ghế, thổi thổi vào lòng bàn tay đỏ ửng, tự nhủ: "Ơ, súc sinh này da dày thật, đánh đến đau cả tay, xui xẻo quá!"

Tống Thiên Bảo không dám tức giận, nằm lăn trên đất giả chết, sợ Tạ Thanh Ly lại đánh hắn thêm trận nữa. Nhưng đau đớn quá, từ nhỏ đến lớn được mẫu thân nuông chiều, hắn chưa bao giờ chịu ấm ức thế này, không nhịn được mà rêи ɾỉ khe khẽ.

Nhìn Tống Thiên Bảo trên mặt đất như con thú nhỏ bị thương, ánh mắt Tạ Thanh Ly hơi nheo lại, ký ức bị chôn vùi dần dần sống lại.

Kiếp trước cơ thể Tạ Thanh Ly yếu đuối, không đủ sức chống lại Tống Thiên Bảo, dù có kêu cứu cũng vô ích. Khi nàng tuyệt vọng nhất, may mắn mò được cây trâm gỗ rơi xuống, cây trâm vô cùng sắc bén, nàng đã lén làm để phòng thân. Nàng dùng hết sức đâm về phía Tống Thiên Bảo, hắn hoảng sợ né tránh, nàng mới có cơ hội chạy thoát.