Thanh Thanh

Chương 3: Bạn cùng bàn

“Cô ấy thật sự rất giống một quả cam.”

— Nhật ký của Tạ Trạch Dương

“Nghe nói trong lớp mình có người tan học xong còn tìm người chặn lớp trưởng ở cổng trường, ghê gớm thật đấy!”

“Còn lập nhóm chửi lớp trưởng.”

“Đúng không, Thẩm Băng Thanh?”

“Nếu không có lớp trưởng, các em sẽ buông thả đến mức nào? Không chỉ lớp trưởng, các cán bộ khác trong lớp chúng ta cũng vậy. Ai làm bất cứ việc gì chẳng phải là vì tốt cho các em sao?”

“Các em đi hỏi lớp khác xem, xem thầy cô của lớp khác, lớp trưởng của lớp khác có quản các em không? Đi hỏi đi! Đi ngay bây giờ!”

Không biết ai đã mách với giáo viên chủ nhiệm về chuyện của Thẩm Băng Thanh. Đến buổi sinh hoạt lớp chiều hôm sau, giáo viên chủ nhiệm nổi trận lôi đình. Tất cả học sinh đều ngồi ngay ngắn, cúi đầu không dám lên tiếng, trong lớp im phăng phắc.

“Tất cả nghe đây! Từ giờ Tạ Trạch Dương trừ bất kỳ điểm nào, miễn là đúng quy định, không ai được phép ý kiến gì!”

“Hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, Tạ Trạch Dương không chỉ có quyền trừ điểm của từng người, mà còn có quyền cộng điểm cho từng người nữa.”

“Bây giờ tôi sẽ phát cho mỗi người một bảng chi tiết về việc cộng trừ điểm. Từ sau này, mỗi lần cộng điểm hay trừ điểm đều do lớp trưởng thực hiện nghiêm ngặt theo bảng này!”

“Ai còn ý kiến với Tạ Trạch Dương nữa, tức là có ý kiến với tôi!”

“Dựa vào đâu chứ.”

Thẩm Băng Thanh bĩu môi lẩm bẩm nho nhỏ, rồi nghe thấy giáo viên chủ nhiệm chuyển sang chủ đề tiếp theo.

“Hôm nay chúng ta sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.”

“Thẩm Băng Thanh, em ngồi cùng bàn với Tạ Trạch Dương.”

Thẩm Băng Thanh ngẩng phắt đầu lên: “Em không muốn!”

“Tại sao chứ, cô!”

“Để giúp em học hành tử tế, nâng cao thành tích!”

Nét mặt giáo viên chủ nhiệm giận dữ, rõ ràng cơn tức vẫn chưa nguôi.

“Không cần đâu cô, em không cần nâng cao thành tích, thật sự không cần…”

“Không cần thì thu dọn đồ đạc về nhà cho tôi! Tôi sẽ gọi điện cho bố em ngay bây giờ!”

“Đừng! Đừng gọi!”

“Em đổi, em đổi ngay đây…”

Thẩm Băng Thanh vừa mặt mày ủ rũ lôi cặp sách ra thu dọn đồ, vừa lẩm nhẩm nói: “Cô thật là chu đáo quá, em cảm ơn cô…”

Tạ Trạch Dương rất không quen với người bạn cùng bàn bất ngờ này.

Cô ấy lúc nào cũng mất tập trung trong giờ học, hết nghịch thước kẻ lại chơi cục tẩy. Mỗi món bị thầy cô tịch thu một lần, cuối cùng trên bàn chỉ còn lại một cây bút. Thế là cô ấy lại bắt đầu tháo bút ra chơi… Cho đến khi cây bút cuối cùng cũng bị thu mất, cô thực sự rảnh rỗi đến phát chán, cô nghiêng đầu chống cằm nhìn cậu chép bài, bất ngờ nói một câu: “Lớp trưởng, chữ cậu viết đẹp thật đấy.”

Cô chớp đôi mắt trong veo, vẻ mặt rất nghiêm túc nói với cậu: “Cô bảo chữ tớ viết giống như cuộn len của một chú mèo con.”

Tạ Trạch Dương ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của cô.

Đôi mắt cô rất to, hàng mi dài chớp chớp như những chiếc chổi nhỏ đều tăm tắp, in bóng đậm lên làn da trắng ngần. Trong lớp bật đèn sáng, ánh sáng phản chiếu trong đôi đồng tử đen láy của cô, khiến chúng lấp lánh lạ thường.

Tạ Trạch Dương dời mắt đi, định liếc nhìn chữ viết trên sách của cô thì một giọng nói sắc lạnh đột nhiên vang xuống từ bục giảng.

“Thẩm Băng Thanh.”

Cô giật mình ngẩng đầu lên.

Cô giáo mở miệng với vẻ mặt vô cảm: “Đứng nghe giảng.”

Cậu nhìn thấy cô chậm rãi rũ khóe miệng xuống, nặng nề gục đầu vào bàn học rồi lại bất đắc dĩ đứng thẳng dậy từ ghế, cúi đầu ôm sách đứng lên.

Trên bục giảng, cô giáo quay người bắt đầu viết bảng. Tạ Trạch Dương không nhìn cô nữa, tiếp tục cúi đầu ghi chép, vừa viết xong chữ “giải” thì động tác trên tay lại bị giọng nói vang lên bên tai cắt ngang.

“Lớp trưởng, lớp trưởng!”

Thẩm Băng Thanh vừa liếc nhìn bóng lưng cô giáo đang tập trung viết bảng trên bục giảng, vừa lén lút xoay quyển sách giáo khoa của mình sang cho cậu xem.

Cô thì thào hỏi, khuôn mặt tràn đầy tò mò: “Giống không?”

Tạ Trạch Dương vừa dời mắt sang quyển sách của cô, lập tức vô thức bị “tác phẩm lớn” mà cô vẽ ở phần giấy trắng dưới dòng chữ hút hồn.

Ở chỗ trống đó có một hình “Vượng Tử” được vẽ bằng bút đỏ. “Vượng Tử” này mặc áo bông hoa và quần bông hoa, trông đặc biệt rực rỡ vui mắt, lại còn nở một nụ cười nhe răng.

Thấy cậu mãi không trả lời, cô lại hỏi thêm lần nữa: “Giống không? Lớp trưởng?”

“Ừ.”

Cậu mím môi, cố nén cười khẽ đáp một tiếng rồi vội vàng quay đầu lại.

Trong giờ tự học buổi chiều, cậu đang cúi đầu làm bài tập thì nhận ra nãy giờ cô vẫn luôn nằm gục trên bàn đột nhiên ngồi thẳng dậy. Cô cảnh giác liếc nhìn xung quanh một vòng, sau đó lén lút lôi từ ngăn bàn ra một chiếc bánh mì nhân đậu đỏ đưa cho cậu.

Cô nói: “Lớp trưởng, cậu đói không? Tớ có đồ ăn ngon đây!”

Cậu trả lời: “Không đói.”

“Thế cậu khát không? Tớ có sữa chua này!”

“Không khát.”

“Cậu muốn ăn kẹo không?”

“Tớ có kẹo mυ'ŧ này! Vị cam, siêu ngon luôn, tớ thích ăn kẹo cam nhất đấy!”

“Cho cậu một cây, lấy không?”

“Không lấy.”

“Không được, cậu phải lấy!”

Cuối cùng Tạ Trạch Dương cũng “bộp” một tiếng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt “rốt cuộc cậu muốn sao đây”.

Thái độ cậu lạnh nhạt, khí thế của cô lập tức yếu đi.

Cô khẽ hạ giọng nói: “Cái đó… trước đây giữa hai ta chẳng phải đã xảy ra chút chuyện không vui sao.”

“Chủ yếu là lỗi của tớ!”

Cô lập tức nâng cao giọng bổ sung: “Tớ xin lỗi cậu! Chờ tan học về nhà, tớ sẽ giải tán nhóm chat ngay lập tức! Tớ đảm bảo!”

“Cậu nhận viên kẹo này đi! Nếu không là cậu không chấp nhận lời xin lỗi của tớ đâu.”

Cô đáng thương đưa viên kẹo trên tay ra trước mặt cậu, khẽ đẩy thêm một chút.

“Được thôi.”

Tạ Trạch Dương bất đắc dĩ nhận lấy viên kẹo, đặt nó sang một bên.

“Lớp trưởng…”

“Lại sao nữa?”

“Cậu xem, hai chúng ta đã làm lành rồi này!”

“Chúng ta đã là mối quan hệ có thể chia sẻ đồ ăn vặt với nhau rồi!”

“Cậu có thể cộng chút điểm không?”

Tạ Trạch Dương: “…”

Cậu lấy bảng chi tiết cộng trừ điểm ra cho cô xem, dùng ngón tay chỉ vào một mục, trên đó ghi rõ ràng: “Nói chuyện trong giờ tự học bị trừ mười điểm, nếu được nhắc nhở mà sửa ngay, có thể tùy tình hình không trừ hoặc trừ ít đi.”

Cậu hỏi: “Muốn bị trừ không?”

Thẩm Băng Thanh vội lắc đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Lớp…”

Chưa yên tĩnh được bao lâu, cô lại không nhịn được muốn lên tiếng, vươn cổ thò đầu qua phía cậu. Tạ Trạch Dương lập tức cầm bảng trừ điểm giơ lên chắn trước mặt cô, không chút nương tay. Cô nghẹn lời, lập tức nuốt câu nói xuống, tuyệt vọng ngửa đầu thở dài một tiếng rồi đập đầu xuống bàn, vùi mặt vào đó.

Tạ Trạch Dương tiếp tục cúi đầu làm bài tập, khóe mắt liếc thấy viên kẹo mυ'ŧ hương cam đặt ở góc bàn, lại nhìn sang Thẩm Băng Thanh bên cạnh, mặc áo lông vũ màu cam, cuộn tròn bất động như một quả cam. Ngòi bút của cậu khựng lại, cuối cùng không kìm được ý cười, mắt và lông mày nhẹ nhàng cong lên.