Đài Loan Ký Sự

Chương 12: Hất Chảo….Không Dễ Đâu Cưng…..

Đang chiên bánh thì bếp trưởng gọi tôi

– 阿長, 老闆叫你..!( T , ông chủ gọi mày )

Tôi đang bận tay nên nói :

– Bánh đang chiên , đợi chút được không..!??

Bếp trưởng nói :

– Mày không muốn lấy tiền à..Hôm nay ông chủ đến phát lương đấy. Đi đi tao chiên cho…!!

Nghe thấy tiền là sướиɠ rồi, hôm đó là mùng 10. Hôm thằng Giang dẫn tôi đến làm là mùng 5. Vậy là tôi làm được hơn một tháng. Cả tháng đó tôi không đi muộn ngày nào, lúc nào cũng đến gần như là sớm nhất. Tôi đi vào phòng , ông chủ đã ngồi ở đó. Nhìn mặt cũng khá dữ dằn , tôi từng được nghe kể nhưng người làm chủ mấy quán ăn to như này đa phần đều là dân xã hội đen. Mà nhà hàng món Hàn này không chỉ có ở Đài Bắc , ở Tân Bắc , Đài Nam , Đài Trung mỗi nơi đều có hai cơ sở. Ông chủ nói :

– 你是阿長..?你先坐 ( mày là T..!? Ngồi đi )

Tôi trả lời :

– 老闆好,我是阿長..!(chào ông chủ , tao là T .)

Tôi ngồi xuống , ông chủ hỏi qua về công việc có quen hay không…?? Tôi cũng nói ban đầu thì khó khăn nhưng sau một tháng được bếp trưởng dạy tôi làm cũng đã quen. Ông ấy tiếp :

– Nếu sau này mày làm được hết việc thì lương sẽ cao hơn. Lương cố định bây giờ là 2 vạn rưỡi. Mà mày không làm thêm à..!??

Tôi nói :

– Bắt đầu từ tháng này tao mới làm thêm. Vì giờ mới quen việc…!!

Ông chủ gật đầu :

– Cố gắng học nhiều thứ , cái gì không biết mày có thể hỏi bếp trưởng.

Nói xong chủ mới bỏ thẻ chấm công của tôi ra tính tiền. Tiền lương một tháng là 2 vạn rưỡi, 2000 tiền chuyên cần , và 3000 tiền thưởng. Lúc đó tôi thắc mắc không biết 3000 đó là gì. Ông chủ chỉ vào đó nói :

– Cái này là tiền thưởng thêm mỗi tháng. Tiền này không ai giống ai, làm tốt thì được thưởng nhiều. Đừng nói với ai về số tiền mình được thưởng..

Tôi gật đầu cảm ơn ông chủ, ông chủ đưa tôi một cái phong bì màu nâu có ghi tên tôi :

– Mày đếm lại xem.

Tôi bỏ ra đếm thì đúng 30 tờ 1000 đồng xanh. Đủ 3 vạn tôi nói :

– 老闆 , 够了 ( ông chủ , đủ rồi )

Chủ bảo tôi gọi bếp trưởng lại , tôi chào chủ rồi đi ra. Vào trong bếp tôi bảo bếp trưởng có ông chủ tìm. Bếp trưởng trả lại tôi cái bàn chiên bánh. Thấy mặt tôi hí hửng , nó hỏi :

– Chắc nhiều tiền lắm hả..!?

Biết là chủ nó dặn không được nói cho ai nhưng vì bếp trưởng giúp tôi rất nhiều, ko có nó tôi cũng chẳng làm được gì. Tôi ghé tai nó :

– Ba Vạn……

Vừa nói vừa cười khúc khích, nó nhìn tôi ngạc nhiên. Nhưng vẫn vỗ vai tôi gật đầu. Bếp trưởng ra mọi người xúm lại bàn về tiền lương. Bọn Đài thì nó không quan tâm nhiều đâu. Ông Tân đến gần tôi hỏi :

– Thế em được thưởng bảo nhiêu.

Tôi nói :

– 1000 anh ạ , mới đi làm sao được thưởng nhiều.

Tân nói :

– Anh với chị kia được thưởng 1500. Tháng trước còn được 2000….Chắc do tháng này đi muộn một hôm.

Tôi tiếp :

– Em ngày nào cũng đến sớm mà có 1000 đây này.

Tính hai ông bà này tôi không lạ , lúc đó mà bảo tôi được 3000 chắc ghét tôi bằng cứt. Thế nên chủ dặn không nói cho ai cũng đúng. Nói ra ghen tị , mệt mỏi lắm . Bếp trưởng đi vào nói :

– Lấy lương xong rồi mọi người về vị trí làm việc đi. Chuẩn bị ăn cơm.

Nó lại gần tôi hỏi :

– Mày có kể cho ai nghe chuyện tiền thưởng không đấy…??

Tôi trả lời :

– Có nhưng tao bảo được có 1000.

Bếp trưởng tiếp :

– Mày đừng kể cho ai , vì tất cả bọn ở đây nhiều nhất cũng chỉ có 3000. Mày mới đi làm mà được 3000 là nhiều đấy.

Nó tiếp tục :

– Ông chủ bảo thấy mày không nghỉ ngơi, rảnh là ra rửa bát với bê đồ giúp người khác. Xung quanh đây có camera cả mà. Ông ấy ngồi nhà là thấy, thằng nào hút thuốc hay làm việc lười là ông ấy biết hết.

Bảo sao , tôi hỏi :

– Thế thưởng cao nhất là bao nhiêu..!??

Nó trả lời :

– Có tháng dc 7000- 1 vạn, nếu tháng đó đông khách mà vất vả như thiếu người làm chẳng hạn…Bếp bao giờ cũng được thưởng cao hơn. Bên ngoài nhiều nhất chỉ được 5000.

Tôi hỏi thế tao làm thêm giờ được không..?? Nó trả lời :

– Để ngày mai tao xếp cho mày làm thêm giờ, bọn Tân tuần nó thêm giờ 4 ngày đấy. Nhưng giờ có thêm người thì phải chia đều. Tao thêm giờ có 1 ngày.

Tôi khôn lỏi :

– Vậy mày xếp tao làm chung với mày đi. Có gì mày dạy tao….

Nó đồng ý , tuần đầu tiên thêm giờ tôi cũng chỉ làm 1 ngày chung với bếp trưởng. Có nó tôi học được rất nhiều cái , buổi trưa lắm hôm chẳng có mống khách nào. Thời gian đó tôi hỏi nó đủ chuyện. Chính vì chỉ có thời gian làm thêm tôi mới được học hất chảo. Vì giờ làm chính khách đông lắm, làm ko hết việc lấy đâu ra đòi học.

Hôm làm thêm đầu tiên diễn ra như sau , tôi với bếp trưởng được ăn cơm trước. Sau đó vào bếp thay cho mọi người nghỉ ngơi ăn cơm. Làm thêm buổi trưa chỉ có hai người, thơi gian làm là 2 tiếng. Vừa ăn xong tôi kéo nó vào bếp, tay chỉ vào cái chảo :

– Dạy tao hất chảo đi…

Nó cười :

– Nghỉ ngơi tí đã , vừa ăn xong…

Thấy tôi háo hức quá nó lấy một cái chảo, xong lấy thêm cái bối sắt cho vào :

– Hất cái này đi , nhìn kỹ tay tao nhé.

Nói xong nó giật cổ tay , cái bối nẩy lên xong lại trượt xuống. Giật thế mấy lần , nhìn cái bối sắt lộn lên lộn xuống vui mắt vãi. Nó đưa tôi thử, tôi dùng tay phải hất. Nó mắng :

– Dùng tay trái , làm bếp ai dùng tay phải cầm chảo.

Tôi hỏi:

– Tại sao lại thế, tay trái tao yếu lắm cầm sao được chảo. Đây là còn chưa có đồ ăn.

Nó quát :

– Tay thuận dùng để nêm nếm gia vị , bao giờ bàn gia vị cũng để bên tay phải. Mày cầm chảo tay trái nó vướng . Dần dần mới làm được.

Đlm , tay trái cầm cái chảo không đã thấy khó rồi, lại còn đòi hất. Nhưng nó nhất quyết bắt tôi dùng tay trái. Tôi thấy không ổn , tay trái tôi không có lực. Hồi đó có tập tành gì đâu, gầy lắm. Bêp trưởng nói :

– Không phải nhấc cái chảo lên như thế. Nhấc như mày thì nấu tầm nửa tiếng là đau tay . Nhìn kỹ nhé.

Công nhận nhìn bếp trưởng nó cầm chảo rất nhẹ nhàng, cái chảo không hề nhấc hẳn lên , nó dựa vào cái gờ bếp. Tả thì khó lắm nhưng nhìn thì thấy làm như thế không tốn sức. Mặc dù tay thằng bếp trưởng to vãi l*и. Nó dạy tiếp :

– Không phải hất lên , mà là giật , đưa chảo về phía trên rồi giật khuỷu tay lại. Giật dứt khoát vào.

Tôi giật một phát cái bối bay con mẹ nó ra ngoài. Nhặt lên giật tiếp mãi vẫn không được. Được một lúc thì mỏi tay, bếp trưởng nó cười :

– Không dễ đâu , còn phải làm nhiều.

Công nhận nhìn thì thấy hay , bắt tay vào thử thì khó nhai lắm. Có khách vào ăn , bên ngoài đưa đơn vào. Bếp trưởng gọi :

– Tí nữa học tiếp , có khách kìa. Lại đây tao dạy đọc đơn.

Đọc thì tôi cũng đọc được gần hết mấy chục món rồi. Chỉ là món nào cần đồ gì thì chưa rõ lắm thôi. Mất mấy đêm ngủ muộn để học phiên âm mà ông Sơn dịch hộ tôi đấy chứ ít à. Ông Sơn còn nhiệt tình dịch sang tiếng Việt cho tôi nữa. Ví dụ như món Hải Xian Chiên Bỉnh ( Bánh Hải Sản Chiên) …Giờ Ngu tiếng rồi nên đọc sao viết vậy thôi nhé. Bếp trưởng nó đọc :

– Yi Ge Hai Xian Chiên Bỉnh , Yi Ge Pao Cai Chao Fan . ( một cái bánh hải sản, một phần cơm xào kim chi. )

Nó bảo tôi đặt một cái bánh lên chiên, xong gọi tôi ra đứng cạnh xem nó xào cơm kim chi. Cơm kim chi thì đơn giản lắm, đầu tiên cho dầu vào chảo nóng, sau đó đập hai quả trứng gà vào xào tơi ra, tiếp đến nhanh tay lấy hai bát cơm cho vào chảo , đảo đều lên. Nhìn nó hất chảo cơm điệu nghệ thật. Một lúc sau nó lấy hộp kim chi đã được băm nhỏ, lấy muôi to xúc nửa muôi, tiếp tục cho vào chảo cơm đảo đều. Nêm nếm gia vị thì có bột ớt, tí muối ( vì kim chi cũng mặn) , ít mì chính. Gần xong nó gọi tôi :

– 阿長 , cho một cái nồi đá lên bếp bật to lửa….Xong lấy hành lá thái nhỏ, lấy một nắm bé thôi…

Tôi cho cái nồi đá lên xong là cho tay vào rổ hành lá đã thái sẵn. Chạy lăng xăng đến cái chảo cơm. Bếp trưởng nói :

– Cho vào.

Tôi thả nắm hành vào chảo. Bếp trưởng tắt bếp, cầm chảo cơm đến cạnh cái nồi đá đang đặt trên bếp lửa. Trước khi cho cơm vào nồi đá nó còn hất lên hất xuống cái chảo cơm. Nhìn ngứa mắt thật , vì mình không làm được mà, cay là đúng.

Vừa cho cơm vào nồi đá nó vừa nói :

– Đun nóng cái nồi này để lát bê cơm ra khách ăn lúc nào cơm cũng nóng.

Cơm cho vào nồi đá kêu xèo xèo, tắt bếp nó dùng kẹp gắp cái nồi đá ra nói tiếp :

– Xong xuôi thì để vào cái đế nồi này. Rắc thêm vừng trắng…Cuối cùng là ấn chuông gọi bọn phục vụ bê ra…..

Nó đéo ấn , nó bảo tôi :

– Mày ấn thử xem….

Ừ thì ấn, Ting Ting…. Có thế thôi mà một đứa phục vụ ngó mặt vào nhìn tôi mắng :

– Có mỗi hai khách, mà đang đứng đây còn ấn…Trong kia mọi người đang ngủ.

Vãi l*и thằng bếp trưởng, nó cố ý trêu để tôi bị chửi. Tôi quay lại nhìn thì nó cứ ôm bụng cười. Lúc này tôi cũng thấy lạ, làm đây 1 tháng mà có khi nào tôi nghe tiếng chuông đâu. Thì ra chúng nó sợ bị chửi nên ko nhấn.

Không tin các ông cứ hỏi ai bên Đài xem , người Đài họ không thích tiếng chuông , tiếng còi. Họ quan niệm khi bạn nhấn chuông , nhấn còi là đang chửi họ , giục họ nhanh lên. Ra đường dù kẹt xe đến mấy cũng không ai họ bấm còi như Việt Nam đâu. Tôi quay ra nhìn bếp trưởng :

– Đù má mày…..

Nó hỏi :

– Mày vừa dùng tiếng Việt chửi tao phải không..!?

Tôi bảo :

– Sao mày biết…

Nó trả lời:

– Thì tao thấy thằng Tân nó cũng nói cái gì Má Mày , Má Mày..Nhưng không giống mày.

Ờ thì tất nhiên, ông ngu l*и kia nói là TᏂασ chứ có phải Đù đâu. Tôi bảo nó :

– Câu đó tiếng Đài là Căn Ní Lẻ đấy.

Nó mặt chữ a mồm chữ o nhìn tôi :

– Mày biết nói tiếng Đài, lại còn chuẩn nữa chứ.

Nói xong nó cười phá lên , nó bảo tôi dạy nó chửi tiếng Việt. Tôi cũng dạy nó , nhưng bảo cấm mày chửi tao. Cuối cùng cũng đến 5h chiều. Nó nói :

– Mày đi ra bật điện phòng trong, gọi chúng nó dậy làm…

Tôi đi ra bật điện , các con giời đang điều hoà ngủ ngon giật mình tỉnh hết. Nhớ lại chuyện hất chảo , tôi thấy chắc còn lâu lắm mới học được. Vì tay tôi rất yếu, không có lực. Nếu thêm đồ ăn vào thì chảo khá nặng. Muốn cầm được chảo thì trước tiên phải tăng cường thể lực đã.

Và tôi nhớ ngay đến đôi tạ sắt mà Giang nó mới mua mấy hôm trước…….

Ngáo ngơ mất hai hôm…Mệt lắm các bác ạ…….

——————–