Lời chất vấn bình tĩnh nhưng đầy uy nghiêm vang lên, khiến không khí trong phòng cũng trở nên ngột ngạt hơn.
Hộ lý nhìn thấy Bách Tục đột nhiên xuất hiện trong phòng liền giật mình hoảng sợ, làm rơi cả chậu nước nóng xuống đất.
… Xoảng!
Tiếng vật rơi xuống đất vang lên rất lớn, phá vỡ sự im lặng.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng vang lên tiếng hỏi: "Anh Kiều, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao cửa lại khóa?"
Vệ sĩ ở cửa nhận ra có gì đó không ổn, giọng điệu trở nên gấp gáp: "Chuyện gì vậy?! Mở cửa ra!"
Bách Tục không có thời gian giải thích nhiều, cậu lạnh lùng liếc nhìn hộ lý đã hoàn toàn hoảng loạn, sau đó nhanh chóng bước đến bên giường, nắm lấy tay phải của Thương Diên Kiêu rồi bắt đầu kiểm tra tình hình.
Mặc dù đã ngăn cản kịp thời, nhưng trên mu bàn tay vẫn xuất hiện một mảng đỏ ửng.
… Rầm!
Trần Dư Phi phá cửa xông vào, trong nháy mắt đã chạy vào trong.
Gã nhìn rõ hai người trong phòng, lại nhìn thấy vũng nước trên mặt đất vẫn còn bốc hơi nóng, nghiêm nghị ý thức được vấn đề: "Cậu Tiểu Bách, anh Kiều, xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh Kiều hộ lý là do đích thân Tạ Kỳ và bà cụ Thương tìm, đã chăm sóc cậu ba đã được một thời gian, luôn rất đáng tin cậy và tận tâm.
Vì vậy, khi anh Kiều vào phòng ngủ chính, vệ sĩ Tiểu Đặng chỉ kiểm tra đơn giản một chút rồi cho qua, quả thực cũng không tìm thấy dụng cụ khả nghi nào.
"Anh..."
Bách Tục vừa định lên tiếng, kết quả lại bị anh Kiều hộ lý bên cạnh giành nói trước: "Không phải tôi!"
"Vừa rồi tôi vừa vào đã thấy cậu chủ nhỏ họ Bách ở bên trong rồi! Cậu ta, cậu ta muốn lấy nước nóng đi..."
Bách Tục nghe lời biện minh vụng về của anh ta, thản nhiên ngắt lời: "Có gan làm mà không có gan nhận, phải không? Vừa rồi anh đã dùng điện thoại báo cáo tình hình của Thương Diên Kiêu cho ai? Lấy ra xem nào."
"..."
Anh Kiều cứng họng.
Trần Dư Phi nhìn thấu vẻ hoảng loạn thoáng qua trên mặt anh ta, ngay sau đó lại chạm phải ánh mắt của Bách Tục.
Rất thản nhiên, rất bình tĩnh nhưng lại cực kỳ có khí chất.
Bách Tục chậm rãi chất vấn: "Chỉ biết canh giữ bên ngoài, để mặc người khả nghi đến gần, vậy tìm mấy người làm vệ sĩ để làm gì? Chẳng lẽ còn thật sự đổ nghi ngờ lên trên đầu tôi à?"
Trái tim của Trần Dư Phi thắt lại, rõ ràng cũng chỉ mới gặp mặt lần đầu, nhưng không hiểu sao gã lại sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ như thể "Bách Tục đã là trụ cột trong nhà này".
Vì vậy, gã không nói hai lời tiến lên khống chế anh Kiều: "Thành thật một chút!"
Anh Kiều giãy dụa hai cái, nhưng làm sao có thể chống lại được Trần Dư Phi đã xuất ngũ, cổ tay bị kìm kẹp gần như muốn gãy: "A… "
Trần Dư Phi dễ dàng móc điện thoại trong túi anh ta ra, lại hướng về phía Bách Tục, ánh mắt im lặng chờ đợi chỉ thị.
Bách Tục nhìn vũng nước trên mặt đất, nhắc nhở: "Cậu ba nhà anh suýt chút nữa đã bị anh ta hắt nước nóng làm bỏng, anh nói xem phải làm sao bây giờ?"
Sắc mặt anh Kiều cứng đờ, cơ thể không tự chủ được run rẩy.
Trần Dư Phi nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, sắc mặt cũng khó coi, gã dùng một tay khống chế anh Kiều, giống như xách gà con lôi ra ngoài.
Bách Tục nhìn về phía vệ sĩ Tiểu Đặng vẫn còn đứng im tại chỗ: "Tạ Kỳ đâu? Đi đâu rồi?"
"Trợ lý Tạ, trợ lý Tạ đi công ty rồi ạ, còn chưa về."
Ai có thể ngờ được người hộ lý luôn luôn thật thà chất phác, vậy mà lại có ý đồ xấu xa chứ? Chuyện này mà để lão phu nhân biết được, đừng nói là hộ lý kia, ngay cả bát cơm của cậu ta chắc chắn cũng không giữ nổi!
Tiểu Đặng ý thức được sự sơ suất trong công việc của mình, lúc này cũng sợ hãi không thôi.
Bách Tục nghe vậy, ánh mắt lại rơi vào mu bàn tay của Thương Diên Kiêu…
Làn da vô tình bị nước nóng dính vào đỏ lên càng thêm đáng sợ, rõ ràng là bị bỏng, nếu không xử lý kịp thời thì e sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Bách Tục do dự một giây, hỏi: "Có hộp thuốc và thuốc mỡ trị bỏng không?"
Tiểu Đặng ngẩn người: "Hả?"
Bách Tục nhìn dáng vẻ kinh ngạc đến mức đầu óc nhảy số nổi của cậu ta, bất đắc dĩ: "Thương Diên Kiêu bị bỏng tay, tôi xử lý cho anh ấy một chút."
Nể mặt khoản tiền bảy chữ số nhận được sáng nay, cậu sẵn lòng chăm sóc vị hôn phu vô cớ gặp nạn trên giường này một chút vậy.