Chương 57
Hạ Minh Hiên bế Kiều Tử Tích lên, ném xuống giường. Kiều Tử Tích vừa mới chống tay nhổm dậy đã bị cả thân mình Hạ Minh Hiên đè tới, không nói gì mà trực tiếp hôn xuống môi y. Nụ hôn nóng như lửa mang theo vài phần xâm chiếm thô bạo, lại càng giống như là muốn cắn nuốt lấy đối phương. “Ưm, ưm…. Buông, buông ra….”Kiều Tử Tích bị hắn hôn đến sinh đau, hai tay bị hắn giữ trên đỉnh đầu, cả người cũng bị hắn đè nặng không thể động đậy. Hạ Minh Hiên một đường thô bạo hôn xuống dưới, mỗi chỗ đi qua đều bị hắn lưu lại một dấu răng. Bên môi Kiều Tử Tích dính một tia máu tươi, là bị Hạ Minh Hiên cắn, mà y chỉ có thể cắn răng chịu đau, căn bản không rảnh để mà rêи ɾỉ.
Một tay Hạ Minh Hiên giữ hai tay Kiều Tử Tích ngược trên đỉnh đầu, tay kia thì cởi bỏ nút áo của y, động tác thô bạo, nghe được cả tiếng vải bị xé rách. Người dưới thân vẫn không ngừng giãy giụa. “Buông!”
Kiều Tử Tích một bên cực lực đấu tranh, một bên hung hăng trợn mắt trừng hắn. “Cậu trừ bỏ có thể mang tôi lên giường, còn có thể làm được cái gì nữa?!”
“Đúng, tôi chính là muốn mang cậu lên giường đấy!” Hạ Minh Hiên gần như đã điên cuồng không để ý đến phản kháng của Kiều Tử Tích, động tác trên tay vẫn tiếp tục xé rách quần áo y. Làn da vốn dĩ trắng nõn của Kiều Tử Tích vì bị cắn mà để lại vô số vết thương. Hiện tại Hạ Minh Hiên như một con cọp đang phát điên.
Một tay bị ép trên đỉnh đầu rốt cuộc thoát ra được, Kiều Tử Tích tát thật mạnh một cái vào mặt Hạ Minh Hiên vừa ngẩng lên. Trên mặt một trận nóng rát, mà bàn tay đánh hắn cũng ẩn ẩn đau.
Hạ Minh Hiên kinh ngạc nhìn người dưới thân, Kiều Tử Tích trợn mắt nhìn hắn, ngực phập phồng kịch liệt. “Ai cho phép cậu thô bạo với tôi?!”
Trước kia, Hạ Minh Hiên chưa từng làm Kiều Tử Tích bị thương. Lúc ở trên giường, động tác của Hạ Minh Hiên thập phần ôn nhu, chỉ sợ làm Kiều Tử Tích đau. Hôm nay lại cố ý khiến y bị thương nặng như vậy.
Sửng sốt hồi lâu, hai cánh tay Hạ Minh Hiên chống bên giường dần hạ xuống, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đổ lên người Kiều Tử Tích. Hai tay ôm lấy lưng y, ghé vào bên tai y, nói. “Cậu có biết, nếu cậu không cần tôi, tôi sẽ chết mất”.
Kiều Tử Tích không nói lời nào.
Hạ Minh Hiên hạ giọng, nói năng lộn xộn bên tai Kiều Tử Tích. “Nụ hôn đầu của tôi cho cậu, lần đầu của tôi cho cậu, sự chân thành của tôi cũng dành cho cậu. Cuối cùng cậu lại nói cậu không cần tôi, cậu có biết nếu như vậy tôi thật sự sẽ chết”.
“Hạ Minh Hiên, hiện tại cậu giống hệt một tên lưu manh”.
“Là bị cậu bức”.
Hạ Minh Hiên ôm chặt lấy Kiều Tử Tích. Người dưới thân lại chịu một trận đau đớn, những chỗ vừa rồi bị hắn cắn vẫn còn đau, hiện tại còn bị hắn dùng lực ôm, đau đớn trên người càng tăng thêm.
“Tử Tích, cậu không được không cần tôi, vô luận là lý do gì cũng không được”. Hạ Minh Hiên rối loạn, dừng một chút lại nói tiếp. “Tôi không biết mẹ tôi đã nói những gì với cậu, nhưng tôi là tôi, bà ấy là bà ấy. Bà ấy nuôi tôi hai mươi năm, cùng lắm thì tương lai tôi vẫn còn bà ấy, nhưng không có cậu, tôi không có cách nào chấp nhận được. Cho nên, cậu đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi tôi, nếu cậu rời đi, dù phải đến chân trời góc biển tôi cũng sẽ đem cậu trói về, trừ phi tôi chết”.
Kiều Tử Tích khép hờ mắt, không nhanh không chậm nói. “Hạ Minh Hiên, tên hỗn đản này!”
“Ừ, tôi chính là hỗn đản, gặp phải loại hỗn đản như tôi xem như cả đời này cậu xui xẻo”. Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, chính cậu chọn đi. Hoặc là tự ở lại bên cạnh tôi, hoặc là bị tôi trói lại bên người, tôi nói được là làm được”.
“Cậu càng ngày càng biếи ŧɦái!”
Người nào đó nhếch miệng. “Ngoại trừ biếи ŧɦái còn có gì nữa?”
“Vô sỉ!”
“Sao nữa?”
“Hạ lưu!”
“Đúng, tôi thừa nhận. Từ sau khi bị cậu vứt bỏ, tôi liền trở nên lưu manh, hỗn đản, biếи ŧɦái, vô sỉ, hạ lưu. Cho nên, để tôi không trở thành tên lưu manh, hỗn đản, biếи ŧɦái gây nguy hại cho xã hội, cậu phải thu nhận tôi”.
“Tử Tích, không có cậu tôi không biết phải sống thế nào, nếu cậu bỏ mặc tôi, lúc nào tôi cũng có thể chết”. Hạ Minh Hiên nói là sự thật, ngày đó khi hắn uống mấy chai rượu kia, hắn cũng đã đem tính mạng mình bỏ ra sau đầu.
Trước kia, Hạ Minh Hiên chưa bao giờ là người chuyên tình. Bởi vì cả đời này, tình yêu của hắn chỉ dành cho một người duy nhất. Vì y mà điên cuồng, vì y mà vứt bỏ tất cả.
Ngữ khí hai người ngày càng ôn hoà, tâm tình kích động cũng dịu xuống. trong không khí không có tiếng nói, chỉ có tiếng tim đập trong ***g ngực vọng lại.
“Hạ Minh Hiên, cậu tuổi chó đấy à?”
“Cậu biết mà, tôi với cậu giống nhau, tuổi khỉ”.
Kiều Tử Tích đẩy Hạ Minh Hiên ra. “Lăn xuống đi”.
“Nếu cậu không đáp ứng ở bên tôi, tôi sẽ không xuống”. Người nào đó áp chế.
“Vừa rồi bị chó cắn, hiện tại toàn thân còn đang đau, cậu cảm thấy tôi có thể nói được mấy lời đó sao?”
Hạ Minh Hiên chống giường, rời khỏi người Kiều Tử Tích, nhìn đến cánh môi còn dính vết máu của y, rồi lại nhìn thấy từng dấu răng vết đỏ trên cơ thể y. Áo bị xé rách, chỉ còn lại một cánh tay áo là nguyên vẹn.
Hạ Minh Hiên kinh hãi, xoay người ngồi bên cạnh Kiều Tử Tích, nhìn những dấu đỏ trên làn da trắng nõn của y, thấp giọng nói. “Xin lỗi….”
Kiều Tử Tích ngồi dậy, liếc nhìn bộ dáng ngốc lăng của hắn, nâng tay xoa xoa mấy chỗ bị cắn, sau đó đem ống tay áo duy nhất vẫn còn nguyên vẹn cởi xuống, vân đạm phong khinh nói. “Tôi ghét nhất là bạo lực. Nếu còn có lần sau thì vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Ngụ ý chính là đồng ý hoà hảo.
Hạ Minh Hiên nhất thời kích động. “Tôi, tôi lập tức đi mua thuốc!”
Kiều Tử Tích gọi lại Hạ Minh Hiên đã ra gần đến cửa. “Từ từ!”
Hạ Minh Hiên dừng bước. “Sao vậy?”
“Áo bị cậu xé rách, không cần đền?”
Hạ Minh Hiên gật đầu. “Đền, đền, đền, nhất định đền!”
Hạ Minh Hiên đi rồi, Kiều Tử Tích cúi đầu nhìn mấy dấu răng trên người, sớm muộn gì cũng phải đem mấy cái răng nanh kia nhổ sạch!
Di động chợt đổ chuông, Kiều Tử Tích lấy điện thoại từ túi quần ra xem, là một dãy số xa lạ. Nghe máy rồi mới biết hoá ra là mẹ của Hạ Minh Hiên, nữ nhân ở đầu dây bên kia đang khóc sướt mướt.
Đại khái chính là nói cho Kiều Tử Tích một ít tình huống. Sáng sớm nay Hạ Minh Hiên đã cùng bà ầm ĩ một trận, cực kỳ giận dữ rồi còn lớn tiếng với bà, hỏi bà có phải đã bắt Kiều Tử Tích rời khỏi hắn. Hạ mụ mụ gật đầu, giải thích rằng đó là vì muốn tốt cho hắn. Nào ngờ Hạ Minh Hiên chẳng những không cảm kích, mà lại đập vỡ một bình hoa trong nhà, còn nói về sau chuyện của hắn không cần Hạ mụ mụ đến quản! Cho dù phải đoạn tuyệt quan hệ mẹ con hắn cũng muốn ở bên Kiều Tử Tích.
Hạ mụ mụ nức nở nói. “Tử Tích, lần này có phải a di thật sự làm sai rồi không?”
Kiều Tử Tích cắn môi, thật lâu sau mới mở miệng. “A di, a di đã làm đúng”. Trên đời này không có bao nhiêu cha mẹ có thể chấp nhận sự thật con mình yêu một người cùng giới, chuyện mà Hạ mụ mụ làm là điều rất bình thường. Ít nhất, với tư cách là một người mẹ, bà không sai.
Hạ mụ mụ hít hít mũi, nói. “Hôm nay nó hầm hầm ra cửa, cũng không biết đi đâu, điện thoại gọi thì không nghe. Bác chỉ sợ nó gặp chuyện không may”.
“Cậu ấy vẫn tốt”.
Hạ mụ mụ hỏi. “Nó đang ở cùng cháu?”
“Vâng, ở G thị”.
“Bác cũng đoán được nó sẽ đi tìm cháu”. Hạ mụ mụ khóc rất rõ ràng, qua điện thoại còn nghe được tiếng nức nở. “Tử Tích, cháu…. Cháu tha thứ cho a di đi, trước kia từng nói những gì, cháu cũng quên hết đi. Minh Hiên là đứa rất bướng bỉnh, bác không muốn nó lại xảy ra chuyện gì….”
“Tử Tích, tôi mua thuốc về rồi”. Hạ Minh Hiên một thân đầy mồ hôi, vừa rồi hắn phải chạy đi rất xa mới tìm được một hiệu thuốc, sau đó lại đi tìm một cửa hàng quần áo để mua áo. Cả một đường đều là vội vã chạy đi, chỉ sợ chậm một chút sẽ không còn thấy Kiều Tử Tích đâu.
Kiều Tử Tích vừa cúp điện thoại, nhìn Hạ Minh Hiên đang đi tới. Người này, rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?
Hạ Minh Hiên ngồi ở mép giường, nâng tay xoa nhẹ mấy vết thương trước ngực Kiều Tử Tích, giương mắt hỏi y. “Đau không?”
“Hỏi thừa”.
“Xin lỗi”.
Kiều Tử Tích cầm chiếc áo sơ mi Hạ Minh Hiên vừa mua về mặc vào. “Không cần xin lỗi, đem mấy cái răng cậu vừa cắn tôi nhổ hết đi là được”.
Hạ Minh Hiên cầm tay Kiều Tử Tích, sau đó đặt ở trên giường. “Tử Tích….”
Kiều Tử Tích chống lại ánh mắt hắn. Hạ Minh Hiên nâng tay, vuốt ve sườn mặt Kiều Tử Tích. “Vừa rồi tôi có điểm không khống chế được, thực xin lỗi, bởi vì tôi sợ hãi, sợ cậu sẽ lại không tiếp nhận tôi. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi sợ hãi như vậy”.
Hạ Minh Hiên ghé sát lại, hạ xuống mi tâm Kiều Tử Tích một nụ hôn. “Tử Tích, tôi thích cậu”.
“Lời này không phải rất lâu trước kia đã nói rồi sao”.
“Nhưng là cậu không nhớ kỹ, cậu không nhớ tôi đã nói với cậu rằng, cả đời này tôi chỉ cần cậu, ngoại trừ cậu ra, ai tôi cũng không cần”.
Kiều Tử Tích nghiêng mặt, đầu hơi cúi thấp. “Hạ Minh Hiên, hôm nay cậu ghê tởm muốn chết”.
“Tử Tích, hôm nay cậu nói tôi vô sỉ hạ lưu ghê tởm biếи ŧɦái lưu manh, còn nói thêm gì nữa là đem cậu biến thành bông hoa nhài cắm bãi phân trâu luôn đấy”.
Kiều Tử Tích lườm hắn một cái, không nói gì.
Hạ Minh Hiên lấy ra hộp thuốc vừa mới mua. “Đến, tôi bôi thuốc cho cậu”.
Khuy áo Kiều Tử Tích còn chưa cài, để Hạ Minh Hiên dùng bông thấm nước thuốc bôi lên vết thương.
Hạ Minh Hiên ngẩng đầu nói. “Tử Tích, cậu nằm xuống đi, như vậy thuận tiện hơn”.
Kiều Tử Tích nghe lời nằm xuống, người nào đó tiếp tục chấm nước thuốc lau vết thương.
“Mẹ cậu vừa mới gọi điện tới”. Kiều Tử Tích mở miệng.
Hạ Minh Hiên giật mình ngẩng đầu. “Có phải bà ấy lại nói gì quá đáng với cậu?!”
“Bà ấy chỉ hỏi tình hình cậu thế nào thôi”.
Hạ Minh Hiên thở dài nhẹ nhõm, một bên dùng bông nhẹ nhàng lau vết thương một bên nói. “Về sau điện thoại của bà ấy cậu cũng đừng nghe, chuyện của tôi không liên quan đến bà ấy, cậu không cần phải để ý đến bà ấy”.
Kiều Tử Tích nhìn hắn. “Đó là mẹ cậu”.
“Chính bởi vì bà ấy là mẹ tôi mà không phải mẹ cậu, cho nên lời bà ấy nói, cậu không cần nghe”.
“Bà ấy cũng là muốn tốt cho cậu”.
Hạ Minh Hiên lơ đễnh nhướn mi. “Nếu bà ấy muốn tốt cho tôi thì đã không yêu cầu cậu rời đi, nếu lần trước tôi thật sự ngộ độc rượu mà chết, vậy cũng là tốt cho tôi?!”
Kiều Tử Tích nhìn Hạ Minh Hiên. “Vô luận thế nào, bọn họ cũng là người sinh thành nuôi dưỡng cậu”.
“Tôi cũng muốn đối tốt với bà ấy, nhưng điều kiện tiên quyết là không được cản trở hạnh phúc của tôi”.
Hạ Minh Hiên tiếp tục nói. “Tử Tích, tôi không yêu cầu gì cả, chính là hy vọng bà ấy có thể không ngăn cản tôi và cậu ở bên nhau, những cái khác bà ấy muốn làm gì cũng được”.
Kiều Tử Tích nhìn hắn một cái, không tiếp tục nói chuyện. Hạ Minh Hiên giúp y cài nút áo, sau đó hôn lên mặt y một cái. “Tử Tích, chúng ta về trường đi”.
Kiều Tử Tích gật đầu. “Ừ”.