Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 55

Chương 55
(Bài hát tác giả đề cử: Ánh lửa + Đồng thoại thương tâm – By Hồ Hạ – Link)

Kiều Tử Tích vốn không muốn tiếp điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn bắt máy. Sau khi nghe Ngô Diệu Nghiên nói qua tình huống, Kiều Tử Tích lập tức chạy đến bệnh viện. Lúc ấy Diệp Tiểu Dao cũng ở bên cạnh, cho nên liền đi theo.

Hạ Minh Hiên nằm trên giường bệnh, cằm đã lún phún râu, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, bọng mắt thâm quầng, vừa nhìn đã biết mấy ngày nay hắn không nghỉ ngơi tốt. Mái tóc cũng trở nên hỗn độn, bình thường hắn là người rất để ý đến bề ngoài, hiện tại lại thành bộ dáng sa sút như vậy.

Bất quá mới chỉ có ba ngày, ba ngày đã đem nam sinh suất khí trước kia tra tấn thành bộ dạng này.

Nhìn Hạ Minh Hiên nằm trên giường, Diệp Tiểu Dao nhỏ giọng nói. “Còn tưởng cậu ta đã buông tay, không nghĩ tới…. lại thành tình trạng như thế này”.

Hai chân Kiều Tử Tích như đeo ngàn cân nặng, sững sờ đứng ở cạnh giường, làm thế nào cũng không di chuyển được.

“Cậu ấy làm sao vậy?” Kiều Tử Tích thấp giọng mở miệng hỏi.

Ngô Diệu Nghiên ở một bên vừa lau nước mắt vừa nói. “Hôm qua nó thừa dịp chúng ta không để ý, liền đem hết rượu trong nhà lên phòng riêng, uống rất nhiều. Sáng nay lúc phá cửa vào nó đã say đến hôn mê rồi, bác sĩ nói là ngộ độc rượu”.

Kiều Tử Tích không nghe vào lời nào, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn người đang nằm.

Diệp Tiểu Dao hỏi. “Vậy Hạ Minh Hiên…. Bác sĩ nói thế nào ạ?”

Hạ Kim Quyền trả lời. “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải ở lại bệnh viện quan sát, cũng chưa biết khi nào mới tỉnh lại”.

Diệp Tiểu Dao nhìn Kiều Tử Tích, nâng tay đẩy cánh tay y. “Qua xem cậu ta đi, đừng có đứng ngốc ở đây”.

Kiều Tử Tích nhíu mi, trong lòng đột nhiên hỗn loạn.

Ngô Diệu Nghiên đứng lên, Hạ Kim Quyền đến đỡ bà, bà nói. “Chúng ta ra ngoài một chút, Tử Tích, cháu giúp bác trông Minh Hiên một lát”.

Cha mẹ Hạ gia đi ra, nhân tiện còn đóng cửa lại.

Kiều Tử Tích vẫn bất động, Diệp Tiểu Dao nói. “Tôi cũng ra ngoài đây”.

Sau khi Diệp Tiểu Dao ra ngoài, Kiều Tử Tích mới có động tác, y đi đến bên giường, nhìn gương mặt có vài phần tiều tuỵ của Hạ Minh Hiên, lấy tay xoa nhẹ bên sườn mặt hắn. Vẫn là gương mặt rất đẹp kia, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng mịn, nhưng hiện tại lại mang theo vẻ tang thương không nói nên lời.

Bất quá mới ba ngày, chỉ ba ngày không gặp.

Kiều Tử Tích ngồi xuống ghế dựa, cầm lấy tay hắn, đặt trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ giọng nói. “Không phải cậu vẫn luôn rất có phong độ sao? Sao lần này lại như vậy? Hạ Minh Hiên, thế này không giống cậu”.

Trước kia, Hạ Minh Hiên trước kia chưa bao giờ như vậy. trước khi khi hắn cùng nữ sinh chia tay, ngày hôm sau vẫn cười hì hì như chưa có chuyện gì xảy ra. Mà hiện giờ Hạ Minh Hiên nằm trên giường bệnh, sao có thể….

Diệp Tiểu Dao đứng trên hành lang, dựa lưng vào tường, trên tay vẫn cầm túi đồ ăn vặt, nhìn y tá bác sĩ bận rộn qua lại. Chưa đến mười phút sau, Kiều Tử Tích đã đi ra.

Diệp Tiểu Dao nhìn y hỏi. “Sao không ở lại thêm chút nữa?”

Kiều Tử Tích nói. “Đi thôi”.

Cha mẹ Hạ gia ngồi ở công viên trước cửa bệnh viện chờ, nhìn thấy Kiều Tử Tích đi ra, liền lại gần hỏi. “Tử Tích, Minh Hiên tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa ạ”. Nhưng vừa rồi lúc Kiều Tử Tích nói chuyện, mí mắt hắn khẽ động, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.

Hạ mụ mụ gian nan mở miệng. “Nếu không, cháu ở lại đây đi. Chờ nó tỉnh, nhìn thấy cháu có lẽ nó sẽ tốt hơn một chút”.

Kiều Tử Tích lắc đầu. “Không cần, cậu ấy tỉnh lại hết thảy rồi sẽ tốt, cháu còn có việc, cháu phải đi trước”.

Trong mắt Hạ mụ mụ giăng kín tơ máu, hai mắt đã khóc đến đỏ hồng. “Tử Tích, a di biết, là a di có lỗi với cháu….”

Kiều Tử Tích cúi đầu. “Bác không có lỗi gì cả”.

Y có thể hiểu, là một người mẹ, ai có thể chấp nhận con mình ở bên một người đồng tính? Ngô Diệu Nghiên bất quá chỉ làm tròn bổn phận của một người mẹ, cho tới bây giờ Kiều Tử Tích chưa từng trách bà.

Kiều Tử Tích rời đi, Diệp Tiểu Dao cũng theo sau.

Rời khỏi bệnh viện, qua một đường cái, Kiều Tử Tích cùng Diệp Tiểu Dao đứng chờ xe buýt. Xe cộ qua lại tấp nập trên đường phát ra tiếng động cơ vù vù, Diệp Tiểu Dao nhìn Kiều Tử Tích đứng bên cạnh, vài lần muốn mở miệng nói chuyện lại thôi.

Xe buýt đến, Kiều Tử Tích lên trước, trả cả tiền vé cho Diệp Tiểu Dao rồi đi đến cuối xe, ngồi xuống một ghế cạnh cửa sổ, Diệp Tiểu Dao đi theo, ngồi xuống bên cạnh y.

Diệp Tiểu Dao đặt túi đồ ăn vặt lên chân, mở miệng nói. “Tử Tích, bộ dáng kia của Hạ Minh Hiên, cậu không ở bên cậu ta, nếu cậu ta tỉnh lại thì làm sao?”

“Sẽ tốt thôi”. Hắn đã trải qua ba ngày tra tấn, nếu đột nhiên cho hắn hy vọng rồi lại làm hắn thất vọng, như vậy còn là đả kích lớn hơn, còn không bằng cứ tiếp tục duy trì khoảng cách. Hắn sa sút, hắn mất mát, nhưng qua một thời gian rồi sẽ ổn cả. Rất nhiều chuyện, chỉ cần thời gian trôi qua rồi sẽ biến mất.

Diệp Tiểu Dao nghiêng đầu nhìn y. “Vậy còn cậu? Hiện tại cậu tốt sao?”

Kiều Tử Tích không nói lời nào, nhìn phong cảnh vụt qua ngoài cửa sổ.

Diệp Tiểu Dao bóc một cái kẹo que, nhét vào trong miệng. “Tử Tích, cậu không vui thì cứ nói ra, tôi sẽ không để ý chuyện cậu tố khổ với tôi đâu. Cho dù cậu khóc trên vai tôi, tôi tuyệt đối cũng sẽ không cười cậu”.

Kiều Tử Tích nhếch khoé môi cười cười. “Yên tâm, tôi sẽ không khóc”.

Diệp Tiểu Dao liếʍ kẹo que, lần này là vị ô mai. “Đừng cho là tôi không nhìn ra, lúc nãy cậu nhìn Hạ Minh Hiên, mắt cậu đều ướt hết cả”.

Diệp Tiểu Dao nhìn Kiều Tử Tích. “Kỳ thật cậu cũng chẳng tốt hơn cậu ta là bao, chẳng qua là cậu không nói ra thôi”.

Thật đúng là không thể lừa tiểu nha đầu này cái gì được.

Xe buýt đi một chút lại dừng tới trạm, đến một trạm dừng trước cổng trường học, một đám học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ lên xe.

“Tử Tích, mùng mấy cậu về trường?” Diệp Tiểu Dao hỏi.

“Mùng 10”.

Diệp Tiểu Dao nhìn di động, hôm nay mới mùng 2. “Tôi còn muốn đến trường các cậu xem thử, sau đó trực tiếp đáp máy bay từ G thị về. Nhưng mùng 5 tôi phải về rồi, mà mùng 10 các cậu mới về trường”.

Kiều Tử Tích nghĩ nghĩ. “Nếu cậu muốn đi, tôi có thể về trường trước”.

Hai mắt Diệp Tiểu Dao sáng lên. “Thật sao?”

“Ừ”.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng vàng xuyên qua khung cửa sổ, rơi trên nền đá cẩm thạch, trên giường nệm trắng toát. Hạ Minh Hiên mở mắt tỉnh lại, không phát ra âm thanh gì.

Ngô Diệu Nghiên ngồi bên cạnh rốt cuộc cũng cười được một cái, Hạ Kim Quyền vừa mới từ bên ngoài trở về cũng không còn nhíu chặt mày.

Ngô Diệu Nghiên vuốt tóc mái Hạ Minh Hiên, ân cần hỏi. “Minh Hiên, có đói không, có muốn ăn gì không?”

“Không đói”.

Ngô Diệu Nghiên nhíu mày, từ đêm qua Hạ Minh Hiên vẫn chưa ăn gì, sao có thể không đói. Hạ Kim Quyền vừa mua ít đồ trở về, có nước uống cùng thức ăn.

Mở bàn gấp đặt lên giường, Hạ Kim Quyền đem bát cháo vừa mua để lên bàn. “Mặc kệ có đói hay không, lâu như vậy chưa có gì vào bụng cũng không được, mau ăn hết chỗ cháo này đi”.

Hạ Minh Hiên nghiêng đầu. “Ăn không vào”.

Ngô Diệu Nghiên khuyên nhủ. “Minh Hiên, nhiều ít cũng cố ăn một chút”.

“Con ăn không vào”.

“Ngoan, nào, ăn một chút thôi”. Ngô Diệu Nghiên vẫn tận tình khuyên bảo.

Hạ Minh Hiên mất kiên nhẫn. “Con nói rồi, con ăn không vào!”

Hạ Kim Quyền đen mặt, mấy ngày nay Hạ Minh Hiên gây đủ chuyện, làm cha, ông thật sự không nhìn được. Muốn phát hoả nhưng lại bận tâm đến tình trạng của hắn, lần này thì nhịn không được, dù thế nào cũng phải giáo huấn thằng con này một trận.

Hạ Kim Quyền giơ tay đánh một cái thật vang vào mặt Hạ Minh Hiên. Ngô Diệu Nghiên lập tức đau lòng, đem ông đẩy ra. “Con vừa mới tỉnh lại, sao anh còn đánh nó! Anh điên rồi à!”

Hạ Minh Hiên nằm trên giường, không có động tĩnh gì. Hạ Kim Quyền chỉ vào Hạ Minh Hiên, nói. “Anh là muốn đánh tỉnh nó! Thân là nam tử hán đại trượng phu, gặp chút chuyện đã suy sụp thành bộ dạng này, về sau sao mà làm nên chuyện lớn được?!”

Ngô Diệu Nghiên xoa xoa chỗ mặt Hạ Minh Hiên vừa bị đánh. “Minh Hiên, đau không con?”

“Nó thành bộ dạng này chính là vì em chiều hư nó!”

Ngô Diệu Nghiên phản bác. “Em chỉ có một đứa con, em chiều nó thì làm sao?!”

Hạ Kim Quyền thở hắt ra một hơi, đến chỗ ghế sofa ngồi xuống, châm một điếu thuốc hút.

Ngô Diệu Nghiên ngồi xuống cạnh giường, nhìn sườn mặt Hạ Minh Hiên. “Minh Hiên, con đừng làm chúng ta lo lắng, mấy ngày nay con vẫn nhốt mình trong phòng, cả mẹ với cha con đều không chịu nổi. Hôm nay cũng lo lắng thấp thỏm cả ngày, ba ba mụ mụ chỉ có một đứa con là con, con đừng tự gây sức ép với mình như vậy, đau lòng nhất còn không phải là ba ba mụ mụ”.

“Con quên Tử Tích đi, điều kiện của con tốt như vậy, sau này còn nhiều nữ hài tử xinh đẹp thiện lương cho con chọn, con cần gì vì một nam sinh mà chặt đứt đường lui của mình, đúng không?”

Hạ Minh Hiên quay đầu nhìn mẹ. “Trên đời này, không ai có thể so với Tử Tích”.

Chóp mũi Ngô Diệu Nghiên đau xót, đứa nhỏ này. “Tử Tích chung quy vẫn chỉ là nam sinh, cũng không thể ở bên con cả đời được”.

“Chỉ cần cậu ấy nguyện ý, con sẽ ở bên cậu ấy cả đời”.

Hạ mụ mụ nghẹn lời, không biết phải nói gì. Bà chưa bao giờ biết con trai mình lại có một mặt si tình như vậy, lại còn vì một nam sinh.

Hạ Minh Hiên nhìn trần nhà, hai mắt nhắm lại, ngữ khí vừa bất đắc dĩ lại bất lực. “Đáng tiếc, cậu ấy không cần con”.

Ngô Diệu Nghiên trong lòng cả kinh. Chính bà thật sự cũng rất mâu thuẫn, không thể chấp nhận con trai mình ở bên một người đồng tính, lại không biết làm thế nào để hắn có thể thoải mái sống tốt quên đi chuyện trước kia?

Đây là vấn đề mà các bậc cha mẹ thường xuyên gặp phải, vừa mong con mình có thể phát triển sinh sống tốt, vừa mong con có thể được hạnh phúc vui vẻ. Mà hai nguyện vọng này lại chẳng phải lúc nào cũng song song đi cùng nhau.