Chương 42
“Tử Tích, tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu….”“Minh Hiên, hôm nay tôi cùng cậu chỉ là một giấc mộng, ngày mai tỉnh lại, thì quên đi”.
Chương 42 – Hôn.
Kiều Tử Tích sửng sốt, hai tay để trước ngực Hạ Minh Hiên, đem hắn đẩy hắn ra. “Tôi không có không để ý tới cậu”.
Hạ Minh Hiên bước lên từng bước, cả người bổ nhào về phía Kiều Tử Tích. Kiều Tử Tích không kịp lui về, bị hắn đυ.ng phải như vậy, cả người ngã xuống, may mắn dưới lưng là thảm cỏ dày. Sau đó, Kiều Tử Tích cứ như vậy bị Hạ Minh Hiên đặt dưới thân.
Hạ Minh Hiên mang theo hơi thở vương mùi rượu mà dán môi lên môi Kiều Tử Tích. Không phải cái hôn thoáng qua, mà là nụ hôn mang theo sự xâm chiếm, vụng về cạy mở khoang miệng Kiều Tử Tích, đầu lưỡi đảo qua răng y, quấn lấy lưỡi y.
Triền miên hôn xong, Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích dưới thân, hơi thở hổn hển. Cách đó không xa, ánh đèn đường mờ nhạt hắt đến, chỉ có thể mơ hồ thấy được đôi mắt ướt nước của Kiều Tử Tích, cùng với cánh môi đã bị hôn đến đỏ hồng.
“Về sau, về sau, loại chuyện này vẫn là làm với bạn gái đi”. Kiều Tử Tích nghiêng đầu nói.
“Tử Tích, tôi thích cậu”.
“Cậu uống say rồi”.
Hạ Minh Hiên phủ người xuống ôm lấy Kiều Tử Tích. “Tôi biết, tôi biết hiện giờ mình không tỉnh táo, cậu để tôi say một lát, chỉ một lát thôi”.
Hạ Minh Hiên ở bên tai Kiều Tử Tích tiếp tục thấp giọng nói. “Tử Tích, tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu….”
Kiều Tử Tích gắt gao nhắm hai mắt, đợi người kia đã nói không biết bao nhiêu lần câu ‘tôi thích cậu’, y chống vai hắn dậy, kéo ra một chút khoảng cách, nhìn gương mặt hắn đã đỏ bừng. “Minh Hiên, hôm nay tôi cùng cậu chỉ là một giấc mộng, ngày mai tỉnh lại, thì quên đi”.
Hạ Minh Hiên còn chưa nói gì, đôi môi Kiều Tử Tích đã áp tới. Không có sự chiếm đoạt bá đạo như Hạ Minh Hiên, chỉ có ôn nhu mềm mại. Hạ Minh Hiên ở trên, Kiều Tử Tích ở dưới, hai đôi môi chạm nhau, một lần hôn này rất dài, rất dài.
Kiều Tử Tích đem Hạ Minh Hiên đuổi về ký túc xá, lúc trở về Hứa Kiếm Sở còn chưa ngủ.
Hứa Kiếm Sở quan sát Kiều Tử Tích có vài phần hỗn độn. “Có chuyện gì không?”
Kiều Tử Tích mở tủ lấy quần áo đi thay. “Cậu ta uống rượu”.
“Rượu vào nói lời thật lòng rồi?” Hứa Kiếm Sở hỏi.
Kiều Tử Tích dừng động tác trong tay, vừa rồi Hạ Minh Hiên ôm y nói, Tử Tích, tôi thích cậu, tôi thích cậu….
“Tỉnh rượu rồi sẽ quên”.
Kiều Tử Tích cầm quần áo vào nhà tắm thay, sau đó trở về giường, trợn tròn mắt đến tận hừng đông.
Giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Minh Hiên gọi điện tới, ngữ khí bình thản. “Tử Tích, đi ăn cơm đi”.
Kiều Tử Tích nói. “Tôi với Kiếm Sở ăn rồi”.
“À, vậy để lần sau”.
Tâm tình hai bên đều ổn định, ngữ khí nói chuyện cũng giống như bình thường, tựa như chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại rồi cho dù có nhớ rõ thì cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài. Từ đầu đến cuối đều chỉ là mộng….
Hạ Minh Hiên vẫn cùng Nhạc Vi Lam một chỗ. Nhạc Vi Lam thích
Hạ Minh Hiên như trước gọi điện thoại. “Tử Tích, đi xem phim không?”
Kiều Tử Tích nhếch môi. “Hạ Minh Hiên, không kéo tôi đi làm bóng đèn cậu sẽ chết à?”
Hạ Minh Hiên trầm mặc một lát, mở miệng. “Tôi mua bốn vé, suất chiếu khác nhau, chủ nhật này tôi với cậu cùng đi, chỉ có hai chúng ta thôi”.
“Quên đi, rạp chiếu phim cậu vẫn nên đi với bạn gái thì hơn”.
Hạ Minh Hiên nói. “Tôi đã nói với cậu rồi, cô ấy còn chưa phải là bạn gái của tôi, chúng tôi mới là thử xem sao, nếu thích hợp thì mới chính thức bên nhau”.
Kiều Tử Tích bên này nói. “Điện thoại hết pin rồi”.
Sau đó, Hạ Minh Hiên còn muốn nói gì nữa, cũng chỉ nghe được từng tiếng tút, tút.
Hứa Kiếm Sở nhìn Kiều Tử Tích rầu rĩ không vui, nói. “Vì sao nhìn hai cậu như thế này tôi cứ thấy sốt ruột nhỉ?”
Kiều Tử Tích liếc mắt nhìn Hứa Kiếm Sở một cái, cầm sách lên xem.
Hứa Kiếm Sở hỏi. “Tử Tích, nếu cậu ta không uống say mà thổ lộ với cậu, cậu sẽ chấp nhận sao?”
Kiều Tử Tích ngẩn người nhìn quyển sách, đáp lại một câu. “Không biết”.
Hứa Kiếm Sở rút quyển sách trong tay y ra. “Có người nào đọc sách như cậu không, cầm ngược mà còn đọc đến mê mẩn như vậy”.
Hứa Kiếm Sở đem quyển sách khép lại thả vào giá sách, một tay chống ở lưng ghế Kiều Tử Tích. “Hai người các cậu một người hữu tình một người có ý, nhưng bởi vì một nguyên nhân rất phức tạp nào đấy mà tôi không hiểu cho nên không thể ở bên nhau, vậy cậu đã từng nghĩ tới, nguyên nhân rất phức tạp mà tôi không thể hiểu nổi là cái gì chưa?”
Là bởi vì ánh mắt người đời? Hay là bởi vì không dám thừa nhận mình thích một người cùng giới? Hay là bởi vì sợ hãi cha mẹ biết được thì sẽ không đồng ý?
“Tôi cũng không biết”. Kiều Tử Tích đáp.
Hạ Minh Hiên cùng Nhạc Vi Lam đi xem phim, bên trong rạp chủ yếu là người trẻ tuổi. Conan đã kéo dài mười mấy năm, fans ở các nơi cũng không ít, phim vừa công chiếu cho nên rất khó kiếm được vé. Ngày đó, Hạ Minh Hiên phải xếp hàng hai tiếng mới mua được hai vé.
Nhạc Vi Lam mua bỏng vào trong rạp ăn, trên màn hình hình ảnh không ngừng thay đổi. Hạ Minh Hiên ngồi ở đó theo dõi từng hình ảnh, tâm trí lại không biết đang đặt ở nơi nào. Hạ Minh Hiên cũng từng yêu thích Conan, bất quá đó là khi còn học tiểu học với cấp hai, lớn thêm chút nữa thì chỉ biết đến truyện tranh võ thuật, cho nên bây giờ nhìn lại Conan cũng không có cảm giác mấy.
Một bộ phim xem xong, Hạ Minh Hiên cùng Nhạc Vi Lam sánh vai ra khỏi rạp.
Nhạc Vi Lam nói. “Minh Hiên, phim xem xong rồi, vở kịch của chúng ta cũng nên kết thúc thôi”.
Hạ Minh Hiên kinh ngạc nhìn cô. “Cái gì?”
Nhạc Vi Lam cắn môi cười cười. “Kỳ thật cùng cậu một chỗ hơn một tháng nay, mình đã biết được rất nhiều chuyện mà trước kia mình không biết”.
Nhạc Vi Lam dừng một chút, sau đó nói. “Ví dụ như, điện thoại của cậu cả ngày chỉ mở ra vì Kiều Tử Tích. Sau khi tan học, mọi thời gian của cậu, cậu chỉ muốn trải qua cùng Kiều Tử Tích. Trong lòng cậu cũng chỉ nghĩ đến Kiều Tử Tích”.
Hạ Minh Hiên mở to hai mắt nhìn cô, không biết phải giải thích thế nào.
“Cậu thích cậu ấy”. Nhạc Vi Lam nói.
Hạ Minh Hiên cúi đầu nhìn giày. “Thật xin lỗi”.
Nhạc Vi Lam vẫn cười, cười đến có chút không chân thật, nhưng lại là một cô gái kiên cường. “Kỳ thật không có gì phải xin lỗi cả. Là mình nói chúng ta có thể thử xem, cậu không có lý do để cự tuyệt nên mới đồng ý, mình biết”.
Nhạc Vi Lam nói. “Tử Tích cậu ấy rất tốt, tuy rằng hai người đều là nam sinh, nhưng mình cảm thấy, thế giới này đang thiếu là tình yêu chân thành chứ không phải tình yêu nam nữ, cho nên, là tình yêu đồng giới cũng không sao, chỉ cần thật lòng là được rồi”.
Hạ Minh Hiên mở miệng. “Mình là thật tâm, thích cậu ấy”.
Nhạc Vi Lam cười cười. “Nhìn ra được, cũng nhìn ra cậu ấy thật sự thích cậu. Kỳ thật có lẽ chính cậu cũng không biết, giữa hai người cách một tấm màng, một tấm màng rất mỏng, nhưng chưa từng có ai trong hai cậu đi phá vỡ nó, cho nên cậu và cậu ấy mới bị ngăn cách”.
Hạ Minh Hiên ngẩng đầu nhìn Nhạc Vi Lam. “Cảm ơn”.
Nhạc Vi Lam vẫn duy trì ý cười, trước kia khi quyết định nói ra những lời này thì nhất định phải luôn cười, con gái mà cứ u buồn cũng không tốt. “Đừng cho là mình chỉ thích Conan, thật ra mình cũng thích *, là một bộ manga không tồi, nam sinh có thể không quá thích, nhưng mà mình vẫn đề cử cậu xem qua”. (*Sekai Ichi Hatsukoi: bộ manga BL của Nhật Bản, hay :v )
Hạ Minh Hiên nói. “Ừ, được”.
Nhạc Vi Lam nhìn di động. “Đợi lát nữa mình sẽ tự về, cậu đi trước đi”.
“Mình về cùng cậu”.
“Không cần đâu, mình muốn đi gặp bạn, cô ấy ở ngay gần đây”.
Hạ Minh Hiên gật đầu. “Ừ”.
Nhạc Vi Lam như nhớ tới điều gì. “Đúng rồi, gần đây rất nhiều người cho rằng chúng ta đang hẹn hò, nếu đột nhiên mình với cậu không ở cùng nhau nữa, bọn họ lại nghĩ mình bị đá thì làm sao bây giờ?”
Hạ Minh Hiên nói. “Mình sẽ nói là mình bị đá”.
Nhạc Vi Lam bật cười. “Cậu đúng là hào phóng, được rồi, dù sao về sau trừ bỏ Kiều Tử Tích, cậu hẳn là sẽ không còn người khác, lời đồn đối với cậu mà nói chắc cũng không có vấn đề gì, vậy thì hy sinh một chút đi”.
“Ừ”.
Hôm nay Hạ Minh Hiên nói rất ít, đều là Nhạc Vi Lam nói hắn đáp lời. Nhạc Vi Lam lại nhìn di động. “Thật sự phải đi rồi, nếu không bạn mình chờ lâu lại càu nhàu”.
“Đi đi, chú ý an toàn”.
Nhạc Vi Lam rời đi, cách một quãng đường xa mới che miệng, nước mặt chảy xuống. Kỳ thật nữ sinh ở trước mặt nam sinh mình thích đều muốn tỏ ra kiên cường, nhưng chung quy vẫn là con gái, khóc lóc vẫn là chuyện không tránh được.
Hạ Minh Hiên lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu đang ở đâu?”
“Bên ngoài”.
“Một mình cậu?”
“Với Kiếm Sở”.
“Cụ thể ở đâu, tôi qua đó”.
Kiều Tử Tích chần chờ một lát. “Sao vậy?”
“Nói cho tôi biết cậu đang ở đâu là được”.
Kiều Tử Tích nói, ở đường Mai Viên. Khoảng cách từ chỗ Hạ Minh Hiên đến đó không xa, Hạ Minh Hiên nói một câu: ở đó chờ tôi. Sau đó cúp điện thoại, chạy đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hãy nói là không chỉ mình tui cảm thấy chương này buồn đi :"( Ôi tim ngộ :"(