Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 37

Chương 37
Người nào đó thật vất vả mới ngủ được ngày hôm sau lại phải dậy từ sớm, đến ký túc xá Kiều Tử Tích cùng y đi ăn sáng.

Ở vườn trường, có bóng dáng vội vàng cũng có bóng dáng nhàn nhã. Tại cái vòng luẩn quẩn này, con đường của mình toàn bộ đều do mình quyết định, không ai sẽ miễn cưỡng bạn phải làm như thế nào, cũng không có ai đến nói cho bạn biết nên làm như thế nào.

Trên giảng đường, lão sư cầm mic tập trung giảng bài, phía dưới sinh viên vẫn say sưa với giấc nồng.

Trở lại ký túc xá liền bàn luận về cách giảng bài của vị lão sư nào đó, thao thao bất tuyệt thao thao bất tuyệt, mãi cũng không chịu thay đổi, thanh âm như có tác dụng thôi miên, cũng không hiểu làm sao mà lên làm lão sư đại học được.

Đôi đồng tính luyến ái mà Diệp Tiểu Dao thích đã chia tay. Yêu nhau ba năm, một Mạch Lạc Lạc đã từng chỉ mới mười sáu tuổi nay đã thành đại nam hài mười chín tuổi, còn viết một cuốn sách tên là .

Diệp Tiểu Dao vẫn thường chú ý hai người này, lúc tán gẫu trên MSN liền gửi đến một cái biểu tình oà khóc nức nở, bên dưới viết một câu, Hạ Hà Mạch Lạc Lạc chia tay rồi, có lẽ sẽ không tái hợp nữa.

Kiều Tử Tích nhìn các loại khóc lóc kể lể của Diệp Tiểu Dao qua màn hình máy tính, không thể nào hạ tay gửi tin nhắn đi.

Diệp Tiểu Dao hỏi. “Tử Tích, cậu có tin giữa đồng tính có chân ái không?”

Kiều Tử Tích đáp. “Xem tình huống”.

“Vậy dưới tình huống nào cậu mới tin tưởng?”

“Xem tình huống”.

Diệp Tiểu Dao bất lực. “Được rồi”.

Diệp Tiểu Dao xuất ngoại một năm, vì khác biệt múi giờ, Diệp Tiểu Dao thường xuyên tìm đến Kiều Tử Tích lúc khuya khoắt để nói chuyện. Diệp Tiểu Dao nói muốn về nước, muốn ăn đồ ăn Trung Quốc. Diệp Tiểu Dao bây giờ vẫn đang học cấp ba, thi đại học bên đó dễ dàng hơn so với Trung Quốc, nên áp lực cũng không quá lớn.

Diệp Tiểu Dao nói chờ sau khi tốt nghiệp sẽ về nước tìm việc, vẫn là thích Trung Quốc hơn.

Kiều Tử Tích nhìn đồng hồ, hơn hai giờ trưa, bên kia hẳn là đêm khuya rồi.

“Cậu đi nghỉ trước đi, ngày mai không phải còn đi học sao?”

“Không sao, tôi không buồn ngủ, nằm trên giường cũng không ngủ được”.

Diệp Tiểu Dao lại nói sang mấy chuyện khác, Kiều Tử Tích từng câu đáp trả tán gẫu cùng cô. Sau đấy, Diệp Tiểu Dao hỏi. “Tử Tích, điểm thi đại học của cậu cao như vậy, vì sao lại muốn vào trường hạng hai? Có phải là vì….”

“Bởi vì muốn học chuyên ngành tài chính”. Kiều Tử Tích đơn giản trả lời.

“Còn gì nữa?”

“Không có”.

Diệp Tiểu Dao nhắn đến một cái biểu tình cười âm hiểm. “Tôi nghe nói, Hạ Minh Hiên cùng đại học với cậu”.

Ngón tay Kiều Tử Tích đặt trên bàn phím run lên một chút, nhắn về một chữ. “Ừ”.

Diệp Tiểu Dao nói. “Tôi có follow weibo của Hạ Minh Hiên, weibo của hắn có rất nhiều ảnh chụp của cậu, khụ khụ, chụp rất được”.

Kiều Tử Tích một trận run rẩy, Hạ Minh Hiên cái tên ngu ngốc kia không phải lại đăng bậy bạ cái gì rồi chứ.

Diệp Tiểu Dao nói. “Phong cảnh bên chỗ các cậu thật đẹp”.

“Cũng được”.

“Nếu về nước, tôi nhất định phải đi xem”.

“Ừ”.

Diệp Tiểu Dao nhắn tới một cái mặt đang ngáp. “Tôi đi ngủ đây”.

“Ngủ ngon”.

Kiều Tử Tích vừa đánh xong hai chữ, phía sau lưng đã truyền tới một câu. “Hiện tại mới có mấy giờ, sao lại ngủ ngon?”

Đúng là Hạ Minh Hiên.

Kiều Tử Tích đem khung hội thoại tắt đi, rất bình tĩnh nói. “Buổi chiều không phải cậu có tiết à?”

Hạ Minh Hiên không hề khách khí ngồi xuống giường Kiều Tử Tích, cầm cái gối ôm vào người. “Hai tiết tin học thôi, đi hay không cũng như nhau”.

“Nói như cậu thì tiết nào mới đáng học?” Kiều Tử Tích một bên tắt máy tính một bên nói.

Hạ Minh Hiên hai tay chống đầu. “Quản trị học không tồi, lão sư kia thích khoác lác, nghe ông ta chém một tiết cảm giác thời gian trôi nhanh hơn mấy tiết khác”.

Kiều Tử Tích đem máy tính bỏ vào ngăn tủ, liếc mắt nhìn Hạ Minh Hiên đang vô cùng nhàn nhã. “Cậu chờ mà học lại đi”.

Người nào đó tự đại. “Sáu mươi điểm không thành vấn đề. Đến lúc đó đi ôm chân phật một chút tuyệt đối sẽ qua”.

“Sáu mươi điểm cậu đã thoả mãn?”

“Đương nhiên, lần trước cậu không nghe lão sư nói sao, thi đại học được điểm cao thì phí phạm, điểm thấp thì phí công, sáu mươi điểm vạn tuế”. (60 điểm là đủ qua, như bên mình thì 4.0 ?)

Kiều Tử Tích giật lại cái gối trên người Hạ Minh Hiên. “Đứng lên, đừng có làm bẩn giường tôi”.

Hạ Minh Hiên túm lại cái gối trên tay Kiều Tử Tích, âm hiểm cười. “Nếu không cậu cũng lên đây đi?”

Kiều Tử Tích mặt đỏ lên, buông tay.

Người nào đó ôm gối. “Cái gối này cậu mua đâu vậy, thật thoải mái!” Bộ dáng rất thiếu đánh.

Kiều Tử Tích không nhịn được nữa. “Cậu chậm rãi ở đây đi, tôi ra ngoài”.

Hạ Minh Hiên ngồi dậy. “Đi đâu?”

Kiều Tử Tích lấy hộp đàn violon ra. “Không liên quan đến cậu”.

Hạ Minh Hiên vừa nhìn đã biết. “Lại đi dạy người ta?”

Kiều Tử Tích chơi violon rất khá, đoàn nghệ thuật có mấy nữ sinh đang học violon liền ồn ào đòi y dạy, y đáp ứng rồi, hứa hẹn khi nào có thời gian sẽ đến dạy.

Hạ Minh Hiên từ trên giường đứng lên, đi theo Kiều Tử Tích ra ngoài.

“Không phải nghĩa vụ của cậu, cậu chăm chỉ như vậy làm gì. Nếu không, bảo bọn họ trả học phí cho cậu đi”.

Kiều Tử Tích xem thường trừng mắt.

Các phòng học sau khi hết giờ đã bắt đầu xuất hiện ‘học tập đảng’. Kỳ thi còn chưa tới một tháng nữa, dù nước đến chân mới nhảy thì cơ bản cũng nên bắt đầu rồi. Ký túc xá rất ồn, một người mà nói chuyện thì y như rằng cả lũ sẽ cùng nói, hiệu suất học tập rất thấp. Cho nên, bình thường sau khi hết giờ, ở các lớp lại xuất hiện tình trạng chiếm chỗ. Đi ngoài hành lang, nhìn qua cửa sổ có thể thấy rất nhiều sinh viên chăm chỉ hiếu học vùi đầu khổ cực đọc sách.

Qua một trận mưa, thời tiết liền trở nên rất lạnh. Thời tiết phương nam thường xuyên thay đổi khó lường. Hôm nay chịu ảnh hưởng của không khí lạnh phương bắc, ngày mai lại chịu ảnh hưởng của khí nóng trên biển. Vì thế trong một tuần, trang phục từ áo phông biến thành áo phông thêm áo len thêm áo khoác dày, sau đó qua vài ngày lại biến thành áo phông chỉ thêm một tấm áo khoác mỏng.

Học kỳ một năm nhất đã đến giai đoạn kết thúc, nam nữ ở gần nhau nên có lửa thì cũng cọ sát ra lửa rồi. Trên sân trường thỉnh thoảng sẽ gặp được một người dùng nến xếp thành hình trái tim, sau đó bên cạnh cũng dùng nến xếp thành mấy chữ, chắc là tên của nữ sinh nào đó.

Một đám người vây quanh xem, là nam sinh thổ lộ với nữ sinh, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ, quỳ một chân giữa hình trái tim, lớn tiếng nói ra tâm ý, thật là chân thành làm sao. Nữ sinh thụ sủng nhược kinh, đỏ mặt lấy tay che miệng, kích động đến quên hết cả tên họ mình.

Tình huống này không chỉ có ở Kim đại, đại học cao đẳng khắp nơi trên cả nước đều tồn tại phương thức thổ lộ chân thành mà lãng mạn này. Bất quá đúng là lãng phí, mấy trăm ngọn nến cứ như vậy bị đốt sạch.

Gần đây trên weibo có chuyển tiếp (= share trên FB) một sự kiện cũng là dùng nến để thổ lộ tình yêu. Sở dĩ nhiều người truyền đi là vì cái tên được viết bằng nến là tên nam sinh, như vậy người được thổ lộ cũng đã có thể đoán trước là một nam sinh, cái này không hiếm lạ. Lạ ở chỗ là người thổ lộ cũng là nam sinh. Sau đó, tin tức này được ngàn vạn người truyền đi, có người chửi rủa, cũng có người chúc phúc.

Xã hội này có người ủng hộ đồng tính luyến ái cũng có phản đối. Trước năm 2006, đa số thái độ đối với đồng tính luyến ái đều là không đồng ý, ở trong quan niệm truyền thống của bọn họ, cưới vợ sinh con mới là nhân sinh đại sự, nếu cùng một người đồng giới trải qua cả đời thì chính là đại nghịch bất đạo. Năm 2007 – 2008 bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ trái chiều, có người ủng hộ có người chán ghét. Sau năm 2009 thì tư tưởng đã mở rộng hơn rất nhiều, thích đam mỹ đã không chỉ giới hạn trong nữ sinh, có nam sinh cũng sẽ xem một ít tiểu thuyết đam mỹ này nọ.

Ở một số nơi trên thế giới đã cho phép đồng tính luyến ái kết hôn, đăng ký kết hôn rồi sẽ chính thức trở thành phu phu hợp pháp. Nhưng là ở Trung Quốc, rốt cuộc có cho phép đồng tính luyến ái kết hôn hay không vẫn còn rất nhiều tranh cãi, trong thời gian ngắn hẳn là vẫn chưa thể thay đổi được.

Rồi sau đó lại dẫn tới một vấn đề, rất nhiều người đồng tính không có đối tượng cố định, cùng rất nhiều người đồng giới khác tồn tại quan hệ thể xác. Đây không phải nói rõ ràng giữa người đồng tính không có chân ái? Chẳng phải đều là vì thoả mãn nhu cầu bản thân mà ở với nhau sao?

Diệp Tiểu Dao nói, cô tin tưởng giữa đồng tính có chân ái, chính là rất ít.

Hạ Minh Hiên chuyển tiếp bài viết về sự kiện nam sinh thổ lộ với nam sinh kia, còn @ Kiều Tử Tích cùng mấy người trong ký túc xá của hắn. Lý do chuyển tiếp là, hỏi thế gian tình là chi?

Kiều Tử Tích nhìn weibo Hạ Minh Hiên, bên dưới có người bình luận: dạy người ta nam nữ ăn tất.

Diệp Tiểu Dao cũng bình luận, cô nói: Cảm thấy rồi sẽ yêu.

Hạ Minh Hiên nước đến chân mới nhảy, cuối tháng 12 thi, hiện tại đã quá đầu tháng, thời gian còn hơn mười ngày đem sáu môn chính nên nhớ phải nhớ, nên thuộc phải thuộc.

Hạ Minh Hiên ôm mấy quyển sách chạy tới phòng học, ngồi bên cạnh chính là Kiều Tử Tích. Bởi vì mấy hôm trước người nào đó da mặt dày nói. “Tử Tích, trước kia đều là cậu giám sát tôi học, bây giờ không có cậu giám sát, tôi không học nổi”.

Kiều Tử Tích trừng hắn một cái. “Cậu chờ mà rớt môn đi”.

Người nào đó trộm cười. “Tôi mà rớt, cuối cùng giúp tôi học bổ túc còn không phải là cậu”.

Kiều Tử Tích khinh thường nói. “Tôi để ý cậu mới là lạ”.

Người nào đó xem nhẹ câu nói kia, dán lại gần. “Tôi đã quyết định phải chăm chỉ nỗ lực, đến phòng học ôn tập, hay là cậu đi cùng tôi đi?”

Kiều Tử Tích khẩu thị tâm phi cứ như vậy mà gật đầu đồng ý.