Chương 3
Khi đó trường học đưa ra một khẩu hiệu cho khối mười, đó là: ‘Nhị linh nhất nhất, chỉ tranh thứ nhất!’ (nhị linh nhất nhất: 2011 – là năm khối mười sẽ thi đại học)Khẩu hiệu hô lên cực kỳ vang dội. Hiệu trưởng nói khoá 08 là khoá ưu tú nhất từ trước đến nay, học sinh tiến bộ nhanh, bầu không khí học tập so với những khoá trước cũng tốt hơn nhiều lắm. Sau đó còn đem từng tấm gương điển hình liệt kê ra….
Nói xong phía dưới hô hào vỗ tay như sấm dậy.
Cuối cùng là màn trao thưởng. Hiệu trưởng bày ra một tập giấy khen đỏ chót cùng với phần thưởng đi kèm, sau đó thanh thanh giọng một cái, gọi lần lượt từng người có trong danh sách lên.
Tên của Kiều Tử Tích ở cuối cùng, so với đợt thi giữa kỳ, thứ hạng của cậu bị tụt xuống năm bậc. Nguyên nhân là vì điểm ngữ văn quá thấp, cho nên kéo luôn tổng điểm các môn xuống.
Ngày hôm sau, kết quả phân ban được công bố. Một đám học trò vây quanh chủ nhiệm lớp đòi xem danh sách cụ thể. Như vậy sẽ rất loạn, chủ nhiệm lớp bảo bọn họ về chỗ ngồi trước, chính mình đọc tên từng người từng người một.
Kiều Tử Tích đang đọc một tác phẩm văn học tuổi trẻ, Hạ Minh Hiên lấy khuỷu tay huých cậu. “Cậu nói xem liệu chúng ta có được phân đến cùng một lớp không?”
Kiều Tử Tích buông sách, nhìn thoáng qua chủ nhiệm lớp đang đọc tên, nói với Hạ Minh Hiên. “Ban tự nhiên có mười hai lớp, cho nên xác suất xảy ra lớn bao nhiêu cậu tự tính đi”.
Tên của Kiều Tử Tích ở trước Hạ Minh Hiên, chủ nhiệm lớp đọc. “Kiều Tử Tích, lớp 10 – 18”.
Hạ Minh Hiên xoay xoay cây bút trong tay, trêu chọc nói. “Không tồi, mười tám môn võ nghệ!” (Mười tám môn võ nghệ: thuật ngữ dùng để chỉ mười tám loại vũ khí cơ bản trong hệ thống chương trình các môn phái võ thuật Trung Quốc).
Xác suất Kiều Tử Tích và Hạ Minh Hiên cùng lớp chỉ có một phần trăm. Nhưng trong xác suất học cũng có một câu: trong những sự kiện có thể xảy ra, sự kiện nào có xác suất thấp nhất thì có thể xảy ra nhất.
Hạ Minh Hiên chìa tay. “Người anh em, lại đυ.ng phải một phần trăm, về sau chiếu cố nhiều hơn nhe”.
Kiều Tử Tích liếc liếc bàn tay vươn tới của hắn, lấy quyển sách đập cho một cái. “Tôi còn tưởng cậu không biết tính chớ”.
“Cái đấy mà cũng tính không ra thì đúng là quá sỉ nhục IQ 140 của tôi”.
“140 chia đôi thì có”.
“Cậu đừng có mà coi thường tôi, tôi mà phát huy tài năng là có thể sánh ngang với Enstein luôn đó!”
Kiều Tử Tích không thèm để ý đến hắn, thu dọn sách vở chuẩn bị đến phòng học mới. Qua mười phút, một chồng sách cao ngất ngưởng đã được đặt gọn gàng trên mặt bàn.
Kiều Tử Tích lấy tay vỗ vỗ chồng sách, nói. “Muốn tôi chiếu cố thì giúp bê sách đi”.
Hạ Minh Hiên đáp ứng.
Mấy nữ sinh trong lớp cũng kéo lại. “Minh Hiên, bê giúp mình một ít đi. Mình phải chuyển xuống tầng một, sách nặng thế này một mình mình không bê nổi”.
Kiều Tử Tích đem chồng sách trên tay Hạ Minh Hiên ôm về. “Tôi tự bê, cậu giúp bọn họ đi”.
Hạ Minh Hiên nói. “Tôi giúp cậu bê qua đó trước rồi quay lại hộ bọn họ”.
Sách có nặng thì chia ra hai ba lần để bê là được rồi, thế nhưng các nữ sinh đều có một loại tâm hư vinh, cảm thấy có thể nhờ một nam sinh ưa nhìn bê sách giúp mình thì đã hoàn thành được mộng tưởng của thời kỳ trưởng thành, cho nên ngày hôm đó Hạ Minh Hiên mệt đến gần chết, tầng trên tầng dưới chạy qua chạy lại hơn chục lần.
Đến lớp mới, chỗ ngồi của Hạ Minh Hiên và Kiều Tử Tích bị tách ra, thành tích càng tốt thì càng được ngồi ở phía trên dãy giữa, người sáng suốt vừa nhìn là biết chỗ ngồi này được sắp xếp theo thành tích.
Hạ Minh Hiên bị phân đến một góc lớp, sách vở còn chưa sắp xếp xong đã nằm ra bàn ngủ luôn, bóng cây dừa già ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt tuấn tú của hắn.
Trên đầu bị đánh một cái, Hạ Minh Hiên tỉnh dậy, ngẩng đầu thì thấy Kiều Tử Tích đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.
“Bạn học, tan học rồi”.
Hạ Minh Hiên vươn vai duỗi người. “Mệt chết đi được”.
“Ai kêu cậu cứ thích chiều ý nữ sinh, tự làm tự chịu”.
“Cái đấy gọi là thương hoa tiếc ngọc hiểu chưa?”
“Phải phải phải, cậu cứ tiếp tục thương hoa tiếc ngọc của cậu đi, tôi về”. Kiều Tử Tích xoay người rời đi, Hạ Minh Hiên cầm cặp sách đuổi theo.
“Đi cùng đi”.
Kiều Tử Tích liếc hắn. “Nhà tôi với nhà cậu ngược đường đó”.
“Cùng ra đến cổng trường cũng được mà”.
Phân ban rồi, Hạ Minh Hiên vẫn là bộ dáng chơi bời lêu lổng. Mỗi sáng, bài tập toán của Kiều Tử Tích vẫn để sẵn trên mặt bàn, Hạ Minh Hiên giải quyết xong một cái bánh bao sẽ qua lấy, ngay cả nói một câu cũng chẳng thèm nói.
Ngồi sau Kiều Tử Tích là nữ sinh tên Diệp Tiểu Dao, là một cô gái khá tuỳ tiện, quần áo mặc nhìn chẳng ra dáng người, tóc cắt cực kỳ ngắn, nhìn từ xa còn tưởng là nam sinh.
Diệp Tiểu Dao vỗ vai Kiều Tử Tích, Kiều Tử Tích nghiêng đầu nghe cô nói chuyện.
“Tôi nói này, cậu cứ sẵn lòng để cậu ta chép bài của cậu như thế à?”
Liếc trộm Hạ Minh Hiên đang vùi đầu chép bài ở phía sau, Kiều Tử Tích cười đến bất đắc dĩ. “Là cậu ta sẵn lòng chép, tôi đâu còn cách nào”.
Cho dù không chép của Kiều Tử Tích, hắn cũng sẽ chép của người khác thôi.
Thời khoá biểu ngày nào cũng dày đặc toán học, hoá học, vật lý, sinh học, tiếng Anh, ngữ văn, các môn xã hội ít đến đáng thương, một tuần chỉ có một hoặc hai tiết. Giữa một đống hàm số, gia tốc, kết cấu tế bào thỉnh thoảng lại xuất hiện một chút lịch sử, địa lý cũng trở thành một loại tiêu khiển.
Giáo viên môn xã hội cũng không quá nghiêm khắc, trong bầu không khí học tập căng thẳng như thế, một tiết bỏ ra cho học sinh xem video cũng là chuyện thường.
Vẫn là chủ nhiệp lớp nói đúng. “Các em chọn ban tự nhiên thì phải đem tâm trí đặt ở các môn tự nhiên, mấy môn xã hội kia đợi đến kỳ hai lớp 11 học một chút là thi qua ngay”.
Cái này không thể trách chủ nhiệm lớp, bởi vì ông ấy là giáo viên vật lý.
Radio trường dạo gần đây thường xuyên phát một ca khúc: “Em là viên kẹo ngọt trong lòng anh, là giấc mơ ngọt ngào hạnh phúc. Hai ta cùng nắm tay, ai cũng sẽ không rời xa, cùng nhau nhìn về chân trời mới….”
Ở cấp ba cấm yêu đương, mỗi lần sinh hoạt lớp, chủ nhiệm lúc nào cũng phải chen vào không ít tư tưởng không được yêu đương này nọ, giống như ở cấp ba mà dính đến tình yêu thì chẳng khác nào huỷ cả đời người.
Chào cờ ngày thứ Hai, nữ giám thị đi lên nói vài câu, đơn giản chính là thông báo với cả trường mới bắt được mấy học sinh đang yêu nhau dạy mãi không sửa. Người nào tên gì lớp mấy đều được đọc ra, phía dưới một trận xôn xao.
Nữ giám thị nói đến cảm xúc trào dâng mãnh liệt, cuối cùng chốt một câu. “Nếu các cô cậu muốn tiếp tục yêu đương thì đừng có ở đây học hành gì nữa, về nhà cưới nhau luôn đi”.
Hạ Minh Hiên vẻ mặt khinh thường, ghé vào bên tai Kiều Tử Tích nói. “Tôi dám chắc bà cô kia vẫn còn là xử nữ”.
Kiều Tử Tích dùng sức đấm vào ngực hắn một cái, Hạ Minh Hiên ăn đau ôm ngực, nhìn bóng dáng Kiều Tử Tích mà khổ không nói nên lời.
Một vị giảng viên đại học từng nói với sinh viên của mình. “Bốn năm đại học mới là lúc chân chính tiếp nhận tri thức, yêu đương gì đó nên sớm giải quyết ở cấp ba đi”.
Hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt, yêu sớm dường như đã trở thành một chuyện phổ biến. Trên cơ bản sẽ chẳng vì trường học cấm đoán mà người ta mất đi ý niệm đi tìm tình yêu. Một lớp học cả nam lẫn nữ đều đang trong thời kỳ trưởng thành, đương nhiên sẽ tránh không khỏi sinh ra cảm tình khác thường, mà đã có cảm tình khác thường thì tất nhiên sẽ muốn tiến thêm một bước. Ai mà không có tuổi trẻ, liệu có ai dám nói thanh xuân của mình chưa từng mến mộ hoặc là có thiện cảm với người khác?
Năm 2009, giá nhà đất leo thang, tin tức mỗi ngày không thể thiếu đi việc đưa tin dân chúng đang gặp nhiều khó khăn trong việc mua đất mua nhà. Mâu thuẫn xã hội dâng cao cũng là vì mâu thuẫn giữa người mua và người bán đất càng nhiều.
Trong một bản tin ngắn, dân chúng được phỏng vấn đều trưng ra một bộ mặt rất khó xem. “Giá đất mà cứ tiếp tục tăng thì đúng là không muốn cho người ta chỗ sống nữa”.
“Giá đất cứ ở mức cao như vậy, tiền lương cả đời của dân thường chúng tôi cũng không mua nổi!”
Giáo viên lúc lên lớp cũng không tránh khỏi mà bàn đến mấy chuyện nóng hổi của xã hội, vừa nhắc đến là y như rằng sẽ thao thao bất tuyệt: đãi ngộ của giáo viên so với các nghề khác thấp hơn rất nhiều, tân tân khổ khổ làm cả một năm, không ăn không uống cũng chẳng mua nổi một phòng vệ sinh. Giá cả cứ tăng mà tiền lương thì vẫn cứ giậm chân tại chỗ, cuộc sống ngày càng khó khăn, gần đây giá thịt lợn tăng cũng nhanh, muốn ăn một bữa thịt cũng chẳng phải chuyện dễ dàng….
Cha mẹ Hạ Minh Hiên vòng vo ở công ty bất động sản vài ngày, cuối cùng cũng quyết tâm mua một ngôi nhà ở phố Hải Luân. Phố Hải Luân là đất trong mơ của người dân K thị, người ở nơi đó không ai là không có tài khoản ngân hàng ít hơn sáu con số 0, nếu không dân thường muốn đến ở nơi đó thì chỉ có làm trâu làm ngựa cả đời.