Nhật Ký Yêu Đương Hàng Ngày Của Ta Cùng Khang Hi

Chương 9

Bộ dáng hoạt sắc sinh hương như vậy, dù cho không nói lời nào cũng có thể mê hoặc trái tim người khác.

Tô Vân Khê cắn môi không nói gì, cô cụp đôi mắt ngấn nước xuống, đẩy tách trà về phía y, dùng giọng nói như tiếng muỗi vo ve: “Người uống trà đi.”

Khang Hi cầm tách trà lên uống một ngụm, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, không trêu chọc cô nữa.

Cô cũng trở nên im lặng, cô không biết Khang Hi đang nghĩ gì, cô cũng không hiểu mấy thứ đó, cô lo lắng mình sẽ nói nhiều thành ra sai nhiều, cho nên dứt khoát không nói nữa.

Vừa rồi cô soi gương đang chọn phấn hồng, hiện tại Khang Hi tới, nếu cứ ngồi nhìn mình trong gương thì cảm thấy có chút không thích hợp, đành cầm cuốn Kinh Thi lên tiếp tục đọc.

Khang Hi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cô đang đọc sách, không khỏi kinh ngạc, hiếm khi thấy Phú Sát Quý nhân yên tĩnh như vậy, không phải cô luôn thích khoa trương ồn ào sao.

“Sao vậy?” Y thản nhiên hỏi.

Tô Vân Khê liền cười, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng, nàng nghĩ tới một câu, liền mạnh dạn nói ra.

"Trước đây tần thϊếp có nhớ tới một câu thơ, nhưng càng nghĩ lại càng không nhớ ra, sau đó mới chợt nhận ra, tần thϊếp đã bỏ bê việc học quá lâu rồi.” Sau khi nguyên chủ vào cung, thật sự đã ném hết sách vở ra sau đầu.

Mỗi ngày chỉ suy nghĩ làm thế nào để có thể tranh sủng, hoặc là làm sao để chèn ép những phi tần khác.

“Câu thơ nào?” Khang Hi nắm lấy ngón tay của nàng, khớp ngón tay thon dài, nhòn nhọn như búp măng, tinh xảo như ngọc chạm khắc.

"Quân làm như bàn thạch, thϊếp làm như bồ vĩ, bồ vĩ nhân tơ tằm, bàn thạch vô dời đi (Chàng làm bàn thạch, Thϊếp làm bồ di, Bồ di dai như tơ, Bàn thạch không chuyển dời)." Tô Vân Khê dưới ánh mắt thúc giục của y mới hơi đỏ mặt trả lời. Cô vốn đang suy nghĩ làm thế nào để tẩy trắng những việc làm trong quá khứ của mình, nhưng sau đó nghĩ lại, lòng ghen tị của một người phụ nữ cũng có lý do của nó.

Cô vừa nói xong, Khang Hi liền im lặng, đưa tay sờ sờ đầu cô, ánh mắt quét quanh khuôn mặt cô, sau đó đứng dậy, lớn tiếng nói: “Trẫm phải đi rồi.”

“Người đi thong thả.” Tô Vân Khê cắn môi đứng dậy tiễn y, trong lòng cô đang nghĩ cách cho y một giây phút chia tay khó quên hơn, để y còn có thể truyền cô đến thị tẩm.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra, Khang Hi đã dừng lại, quay đầu nhìn cô, cười nhẹ nói: “Buổi tối trẫm lại tới tìm nàng.”

Mấy ngày trước cô đến Càn Thanh Cung, y cảm thấy có chút chật chội, không thoải mái như ở đây, y rất thích dáng vẻ linh động nàng của cô.

“Vâng.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, Tô Vân Khê đứng ở cửa mãi cho đến khi thân ảnh đó biến mất trước cửa Dực Khôn Cung, sau đó mới quay người trở lại phòng trong.