Chương 3
Sau khi biết được chân tướng, Hề Phán nhớ lại những khi hai người ở bên nhau, thật ra sự ngụy trang của Du Hàn Xuyên còn lâu mới có thể xem là hoàn hảo, hắn để lại rất nhiều dấu vết, chỉ là lúc đó cô còn đang đắm chìm trong tình yêu giả tạo và đẹp đẽ mà hắn dành cho mình, mà không hề cẩn thận suy nghĩ về những điểm không thích hợp.
…
Trên vành tai truyền đến cảm giác đau đớn nhè nhẹ, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hề Phán.
Giọng nói của Du Hàn Xuyên có vài phần nguy hiểm: “Ngay thời điểm này mà Phán Phán lại thất thần, xem ra là anh còn chưa đủ cố gắng ha…” Vừa nói, đầu ngón tay của hắn liền như cá gặp nước mà linh hoạt di chuyển trên cơ thể cô. Những nơi nó đi qua cứ như thể mặt nước êm đềm chợt sinh ra từng gợn sóng, là cảm giác rung động đến khó tả, khiến tâm hồn cô cũng run rẩy mà nhảy múa theo nó.
Hề Phán khó nhịn mà cuộn tròn ngón chân lại.
Ngay cả khi cô được trùng sinh một lần nữa, cô vẫn sẽ như trước - bị Du Hàn Xuyên làm cho quân lính tan rã. Như thể anh đã khắc dấu ấn của chính mình lên cơ thể cô, thậm chí ở sâu trong tâm hồn cô, dù thời gian có quay lại cũng không thể xóa tan được.
Nhưng Hề Phán lúc này không còn là Hề Phán hết lòng yêu say đắm Du Hàn Xuyên, không còn là một Hề Phán chỉ hận không thể dâng lên cả trái tim mình cho hắn ở đời trước nữa rồi. Có lẽ cô vẫn còn yêu hắn, dù sao hắn cũng chính là người đàn ông đầu tiên của cô, là người đã kéo cô ra khỏi trạng thái chán nản với thế giới này... Làm gì có chuyện dễ dàng như là nói không yêu thì sẽ không còn yêu cơ chứ. Nhưng cô không phải là một thứ có thể để người khác tùy tiện xoa bóp giày xéo, cô cũng sẽ biết oán, biết hận.
Một đêm sau khi trùng sinh trở về, Hề Phán nhìn khuôn mặt tuấn tú vừa quen thuộc vừa xa lạ của Du Hàn Xuyên, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ vặn vẹo ---
Cô muốn Du Hàn Xuyên cũng được một lần được thử có cái cảm giác kinh tởm khi bị dùng làm vật thay thế!
Những thủ đoạn mà hắn đã từng dùng trên người cô – sau khi được trùng sinh trở lại - cô sẽ đáp lễ gấp đôi cho hắn!
…
"Phán Phán..." Du Hàn Xuyên thì thầm, gửi từng cái hôn lên trên người Hề Phán. Hắn vẫn luôn rất dịu dàng, nhưng khi thân mật thì lại có phong cách hoàn toàn trái ngược. Bất cứ nơi nào đôi môi mỏng của hắn lướt qua là lại lưu lại từng đóa từng đóa hoa diễm lện trên da thịt non nêm trắng nõn của cô.
Thưởng thức tác phẩm của mình, ánh mắt Du Hàn Xuyên lại càng thêm đen tối, hắn hơi nhổm người lên, tầm mắt đảo quanh trên khuôn mặt Hề Phán rồi đột nhiên khựng lại.
Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đôi mắt ba phần tỉnh táo bảy phần mê ly, tất cả những điều này đều cho thấy rằng Hề Phán cũng đang động tình như hắn. Thế nhưng khi đối mặt với đôi mắt kia, Du Hàn Xuyên đột nhiên có một cảm giác khó chịu không thể nào giải thích được.
Đôi đồng tử nhạt màu của Hề Phán phản chiếu hình bóng hắn, nhưng Du Hàn Xuyên lại cảm thấy rằng cô cũng không phải là đang nhìn hắn.
Đây không phải lần đầu tiên Vu Hàn Xuyên có ý nghĩ này. Trong khoảng thời gian gần đây, hắn thường xuyên có loại cảm giác này khi ở cùng Hề Phán. Hắn biết ý nghĩ này thật kỳ lạ, nhưng hắn vẫn không thể nhịn được.
Có lẽ là hắn điên rồi.
Trong lòng Du Hàn Xuyên tự giễu.
"Phán Phán, nhắm mắt lại nào." Hắn nói, giọng vô cùng nghẹn ngào.
"Không ~" Hề Phán không phối hợp với hắn, cô dùng giọng điệu nũng nịu mà từ chối, đồng thời còn nâng tay lên, luồn những ngón tay trắng nõn thon dài vào tóc hắn, động tác nhẹ nhàng và thân mật: “Em muốn ngắm anh ~"
Du Hàn Xuyên chỉ cảm thấy cái thứ cảm giác kỳ quái khó tả kia lại càng mạnh hơn một chút nữa rồi.
"Phán Phán, ngoan nào..."
"Không!"