[Vô Hạn Lưu] Cá Mặn Tiểu Tang Thi

Chương 28

Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song nghe xong vừa khϊếp sợ vừa sốc nặng.

Một lần nữa, bọn họ lại cảm nhận được trò chơi và xã hội hiện thực không cùng một chiều.

Đặc biệt là Chúc Song Song, mặc dù đã viết vô số kịch bản ma quái nhưng từ nhỏ cô đã sống trong một môi trường tin tưởng vào khoa học, còn mấy cái như Dây Khóa Hồn gì đó, nếu kể ra ở thế giới hiện thực bảo đảm sẽ chẳng có mống nào thèm tin, nhưng nó thực sự tồn tại trong trò chơi.

Vượt ngoài tầm hiểu biết, người thường căn bản không có cách nào chống cự được.

Bọn họ im lặng nhìn về phía đám đông đang đi xa và lấy tên áo đen làm trung tâm.

Tên béo khi đứng trước áo đen là một bộ dáng khúm núm khom lưng, vừa mới bước vào cổng thôn chợt thấy một con chó mực đứng giữa đường, tên béo tiến lên đá nó sang một bên dọn đường cho áo đen.

Không ngờ con chó mực kia sau khi bị đá lại nhào tới cắn chân tên béo, dưới sự hỗ trợ của gã bạn đi cùng, tên béo mới kéo được chân mình ra khỏi miệng con chó.

Chúc Song Song cười khẽ một tiếng, tâm trạng đột nhiên không còn nặng nề mấy, cô nói với hai anh em nhà kia: “Cảm ơn hai người nha.”

“Không có gì.” Trần Tình nhìn ba bọn họ, đưa ra đề nghị: “Chúng ta cùng nhau chia sẻ manh mối trước mỗi tối đi ngủ được không?”

Đây là một lời mời hợp tác, đương nhiên ba tay mơ như bọn họ sẽ không từ chối.

Sau khi hai người rời đi, Tô Vãng Sinh và Chúc Song Song nhìn thấy Ninh Tụ cúi đầu, sắc mặt có hơi tái.

Chúc Song Song thầm nghĩ cậu bị Dây Khóa Hồn kia dọa, nên nhỏ giọng hỏi cậu, “Cậu có sao không?”

Ninh Túc nói: “Đuối quá, một thôn giàu như vậy mà chẳng có gì ăn.”

“…”

Cậu vào phó bản là chỉ vì ăn sao?

Chẳng phải trước khi lên xe cậu còn chết vì no à?

Tô Vãng Sinh bất đắc dĩ, “Chúng ta vào thôn thôi.”

“Được!”

Không biết Trần Thiên, Trần Tình và những người khác lấy đâu ra một cái ống nhòm viễn vọng rồi bắt đầu thảo luận cái gì đấy, ba người bọn họ không tính đi quấy rầy, vì vậy lặng lẽ đi vào trong thôn.

Sau khi đi được một đoạn, Chúc Song Song nói với Ninh Túc: “Tôi còn chưa chính thức nói lời cảm ơn cậu.”

Lúc còn trên xe, nếu không có Ninh Túc đứng ra, người chạm lên mặt tài xế chính là cô.

Khi Chúc Song Song đối mặt với tài xế, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi và mâu thuẫn từ tận đáy lòng, linh cảm của cô trước giờ đều cực kỳ chuẩn, nhất định tài xế không chỉ trông đơn giản như vậy.