[Vô Hạn Lưu] Cá Mặn Tiểu Tang Thi

Chương 14

Hai cánh cửa chuẩn bị đóng lại tựa như hai lưỡi dao sắc bén chặt đứt bay đôi tay đang giữ cửa của tên diễn viên mà không để lại chút tiếng động, cuối cùng khép chặt không còn chút khe hở.

Khoảnh khắc đóng cửa xe, đôi tay của tên diễn viên cũng đồng thời rớt xuống sàn xe phun ra một mảng máu tươi.

Cùng lúc đó, ngoài xe vang lên từng đợt tiếng sột soạt.

Ngay khi xác chết trên xe tải nhảy xuống, bên ngoài có tiếng hét chói tai, kèm theo tiếng xương gãy và tiếng nhai nuốt.

Như thể luôn có thứ gì đó dưới gầm xe và nấp trong hai hàng cây xung quanh chờ đợi bọn họ xuống xe.

Khi chiếc xe khách tiếp tục chạy về phía trước, bỗng nhiên có một bàn tay đẫm máu đập mạnh lên cửa kính, móng tay dùng sức để lại những tiếng ‘ken két’ chói tai trên cửa sổ.

Chúc Song Song cắn mạnh lên mu bàn tay mới có thể kiềm được tiếng hét sợ hãi của mình.

Hình xăm quen thuộc trên cánh tay đẫm máu khiến cô chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là đã có thể nhận ra đây là của gã cơ bắp vừa kéo tóc cô.

Bàn tay đẫm máu vừa mới đập lên cửa sổ thì sau đó đã bị những bàn tay dính đầy lốm đốm của xác chết tranh nhau vùi dập nhanh chóng kéo gã xuống, để lại trên cửa sổ thủy tinh một dấu tay đỏ tươi và vết máu kéo dài.

“Tôi từng nhìn thấy tên xăm trổ kia trên mạng, hắn là kẻ bị truy nã vì tội gϊếŧ vợ cách đây một năm trước. Tôi nghe đồn hắn không chỉ gϊếŧ một người vợ mà còn gϊếŧ luôn cả người tình của mình.” Nam sinh ngồi cùng hàng ghế thứ bảy nhìn chằm chằm cảnh tượng này khẽ nói.

Những âm thanh nhai nuốt và xâu xé rùng rợn ngày càng cách xa bọn họ, những tiếng hét kinh hoàng cũng biến mất trong bóng tối dày đặc.

Tất cả những gì còn sót lại cho bọn họ là một dấu tay máu trên cửa sổ thuỷ tinh cùng với đôi tay của tên diễn viên kia.

Trong xe im lặng thật lâu, chỉ có thể nghe thấy được tiếng hít thở nặng nề.

Đúng lúc này âm thanh máy móc lại khẽ khàng vang lên.

【 Người chơi dự bị vui lòng nhớ kỹ, những người không tuân theo quy tắc của trò chơi sẽ phải chết.】

Đâu chỉ nhớ kỹ, đây là dùng mười mấy sinh mạng sống sờ sờ và máu tươi đặc sệt khắc sâu vào tâm trí của họ.

Sau đó không ai dám kêu la và cũng không ai dám đòi xuống xe nữa, càng không có một ai dám phản kháng.

Đạo sĩ vuốt mặt mình một cái, vừa ngẩng đầu liền thấy tay của Ninh Túc vẫn còn đặt trên mặt tài xế, đã hơn mười mấy phút trôi qua, tài xế cũng giữ nguyên tư thế ngẩng đầu để Ninh Túc sờ.

Cảnh tượng này từ đẹp đẽ đã trở nên quỷ dị.