[Vô Hạn Lưu] Cá Mặn Tiểu Tang Thi

Chương 9

“Đúng vậy! Có thể tụi này quen tài xế đấy!”

“Bọn nó đi là hợp lý nhất!”

Đương nhiên bọn họ cũng biết rõ ý đồ của gã cơ bắp khi định lấy búa an toàn.

Gã cơ bắp vô cùng lực lưỡng, giống như mấy người có khả năng chịu đau chịu đánh trong mấy bộ phim, dù có trèo cửa nhảy ra khỏi xe cũng sẽ không có vấn đề gì.

Thế nhưng bọn họ phải làm sao bây giờ, bọn họ cũng muốn xuống xe, mà nhảy xuống xe thì chắc chắn sẽ bị thương rất nặng.

Nếu có thể làm xe dừng lại thì bọn họ đều muốn thử bằng mọi cách.

Gã cơ bắp cũng đồng ý với đề nghị của tên diễn viên, gã nhìn qua nhìn lại Ninh Túc và Chúc Song Song, cuối cùng lựa chọn Chúc Song Song, gã duỗi tay ra xách Chúc Song Song lên.

Chúc Song Song vung tay hoảng loạn, giãy giụa trong tuyệt vọng, hơn nữa còn hét to hơn trước: “Tôi không muốn! Tôi không đi đâu! Ông buông tôi ra!”

Chúc Song Song vốn sợ ma, sức tưởng tượng còn vô cùng phong phú, cô đã mường tượng ra vô số khuôn mặt khủng bố đằng trước mái tóc dài gợn sóng kia.

Đối mặt với những xác chết có hình thù kỳ quái trên xe tang vừa rồi đã khiến cô mất hết tỉnh táo rồi, bây giờ còn kêu cô đi tìm người tài xế quỷ dị đằng trước kia thì chẳng khác nào hiến tế cô cho ác quỷ cả.

Tuy nhiên, một cô gái mảnh mai như cô làm sao có thể chống lại được gã cơ bắp này, gã thấy cô vùng vẫy mạnh như vậy thì chuyển từ túm cổ áo sang kéo tóc cô, sau đó lôi cô ra khỏi hàng ghế xuống lối đi trên xe.

“Mày có tin tao gϊếŧ mày luôn không!” Gã cơ bắp kéo tóc cô nói, ánh mắt không chỉ hung ác, khi quét mắt đến cổ cô còn xuất hiện một du͙© vọиɠ điên cuồng.

Chúc Song Song gần như tuyệt vọng nhìn gã, khóe mắt lại ngập nước lần nữa.

Tài xế vẫn yên tĩnh ngồi ở đó, những con búp bê nhỏ treo xung quanh chợt lắc lư mạnh hơn, cảm xúc của người trong xe lại càng thêm mất khống chế.

Một đám bọn họ đứng nhìn, không một ai lên tiếng ngăn cản.

Chúc Song Song ngã lăn ra đất, bám chặt lấy chân ghế, gã cơ bắp vẫn cứ kéo tóc cô về phía trước.

Đạo sĩ cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, hắn đứng lên lớn tiếng nói: “Dừng lại đi, không thể đối xử với con gái…”

Cùng lúc đó, cậu trai ngồi trước hắn bỗng chống tay vào lưng ghế và khéo léo nhảy về phía trước.

Động tác của cậu quá nhanh, đạo sĩ cũng chưa kịp nhìn rõ, chỉ vừa kịp liếc mắt thấy trên mu bàn tay trắng nõn chống trên ghế của cậu hằn lên những mạch máu màu đen.

Không biết có phải là do di chuyển quá nhanh mà hắn nhìn lầm hay không.