[Vô Hạn Lưu] Cá Mặn Tiểu Tang Thi

Chương 3

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa sợ hãi nói không nên lời, hoảng loạn chỉ ra bên ngoài cửa sổ.

Vừa rồi người trong xe chỉ để ý đến tên diễn viên, người mặc vest và gã cơ bắp cho nên không có ai nhìn ra bên ngoài, lúc này bọn họ cùng đổ dồn ánh mắt ra cửa sổ, nhưng chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe của một chiếc xe vừa chạy qua.

Ngoài cửa sổ vẫn là bóng tối dày đặc, khiến người khác không thể phân biệt đó là màn đêm hay là sương mù đen kịt không thể tan.

Chỉ có điều là nó vẫn yên lặng không chút tiếng động.

Màu đen vô tận và tĩnh lặng không đáy như vậy khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy khϊếp sợ. Nhưng dưới ánh đèn pha mù mờ, phía sau của chiếc xe kia lại làm cho người ta yên ổn hơn đôi chút.

Bọn họ bỗng dưng xuất hiện ở nơi đây, mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều tạo nên một loại sợ hãi không chân thật, tuy nhiên chiếc xe kia đã khiến cho nỗi sợ hư vô ấy vơi bớt đi, cũng làm người khác an lòng vì có mối liên hệ xã hội.

Xe kia là loại xe du lịch thông thường trên các tuyến đường rộng vào ban ngày, màu sơn trên xe là màu trắng và đỏ, nhưng có thể làm họ cảm thấy chân thật nhất chính là biển số xe bắt đầu bằng chữ “Điển L”[1].

[1] BIỂN SỐ XE BÊN TRUNG KHÁC VỚI BÊN MÌNH. ĐOẠN TIẾP THEO CÓ GIẢI THÍCH NÊN CÁC BẠN ĐỌC SẼ RÕ HƠN.

“Điển” là tên viết tắt của tỉnh họ đang sinh sống và “Điển L” đại diện cho một thành phố, ở nơi đó xe nào xe nấy đều bắt đầu bằng chữ “Điển L”.

Ngay khi những người trong xe bình ổn lại một chút, họ lại nghe thấy giọng nói run rẩy của cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia vang lên.

“Trong chiếc xe đó đều là, đều là người chết, nguyên một xe… Đều là người chết!”

Bầu không khí trong xe chùng xuống.

Dưới loại tình huống này, không ai muốn nghe thấy những lời như vậy cả.

“Mày nói cái đéo gì đấy?” Gã cơ bắp tiến về phía trước túm lấy cổ áo của cô gái, gã dùng một lực lớn đến mức muốn nhấc bổng cô gái kia lên, “Mày bị dọa cho ngu người rồi hả? Đó là một chiếc xe bình thường!”

Khi gã ta quát lớn, những đường gân xanh trên trán gã hằn lên rõ rệt, biểu hiện của gã dữ tợn hệt như hình xăm con rắn lục trên cánh tay gã.

“Không, không phải mà.” Dưới sự sợ hãi nhân đôi, đôi mắt của cô gái buộc tóc đuôi ngựa chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn cắn răng kiên quyết nói, “Thật sự là người chết đó.”

“Trong đó còn có một cái đầu mất một nửa, bộ óc và máu tươi trắng trắng đỏ đỏ vương đầy trên vai, nó còn ngồi sát cửa sổ mỉm cười với tôi, tôi, tôi thật sự không có nói điêu đâu.”