Tiểu Đào Đào càng nghe càng sáng mắt, càng nghe càng tò mò, cuối cùng ngượng ngùng nói: “Nếu anh không nỡ thì chúng ta ở lại đây thêm một thời gian nữa nhé.”
Giang Ly nhìn dáng vẻ lúng túng của cô bé, rốt cuộc ai không nỡ hả?
Chu Sổ nghe hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, sau đó lại rời đi. Trước khi đi, anh ấy dặn dò Giang Ly đừng ra ngoài, tránh bị chụp ảnh.
Đợi Chu Sổ đi rồi, Giang Ly lại nằm dài trên ghế sofa, nhìn trần nhà trắng tinh, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiểu Đào Đào nghiêng đầu nhìn anh trai ngốc đang chìm trong bóng tối, cô bé cảm nhận được tâm trạng anh đang đi xuống, tiểu tiên nữ lương thiện đành phải nén lòng lấy một que sữa chua đưa cho anh: “Nè, cho anh.”
“Cho anh à?” Giang Ly ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cô bé đang đau lòng, rõ ràng cô bé không nỡ.
Tiểu Đào Đào quả thực không nỡ, nhưng ai bảo anh là anh trai ngốc của cô bé chứ? Cô bé nhét que sữa chua vào tay Giang Ly, vỗ vai anh: “Ăn xong sẽ hết buồn thôi.”
Giang Ly hiểu ý, anh mím môi phủ nhận: “Anh không buồn.”
“Mới là lạ đấy.” Tiểu Đào Đào nhún vai, cô bé biết hết đấy, anh trai ngốc chỉ xấu hổ mà thôi.
“Không có.” Giang Ly ưỡn thẳng lưng, anh không muốn thừa nhận cảm xúc thật của mình trước mặt một đứa bé 3 tuổi, anh cầm điện thoại lên, mở app đặt đồ ăn, chuyển hướng sự chú ý của Tiểu Đào Đào: “Muốn ăn gì?”
Tiểu Đào Đào quả nhiên bị đánh lạc hướng, cô bé chăm chú nhìn ảnh món ăn trên điện thoại, chỉ vào món tôm hùm đất đỏ au: “Cái này trông ngon đấy.”
“Có mắt nhìn đấy.” Giang Ly thêm một phần tôm hùm đất cay: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Chỉ cần món này thôi.” Tiểu Đào Đào rất biết điều, anh trai ngốc không có việc làm rồi, cô bé phải tiết kiệm một chút.
“Đủ không?” Sau mấy ngày chung đυ.ng, Giang Ly biết rõ khả năng ăn uống của cô bé.
Tiểu Đào Đào gật đầu lia lịa.
Giang Ly nhướng mày nhìn cái bụng tròn xoe của cô bé: “Trẻ con không được giảm cân, béo béo một chút mới đáng yêu.”
Tiểu Đào Đào bực bội nhìn anh trai ngốc, anh béo thì có!
Giang Ly bị trừng mắt, cười xoa đầu cô bé, sau đó tiếp tục gọi thêm món khác: “Lẩu malatang, gà xào ớt, thịt luộc…”
Tiểu Đào Đào vừa nuốt nước miếng, vừa đưa tay cản anh trai ngốc đặt đồ ăn, cô bé bất mãn nhìn anh, phụng phịu nói: “Anh nghèo lắm rồi, đừng ăn nhiều như vậy.”
Giang Ly không những không buồn khi bị mắng, ngược lại trong lòng còn cảm thấy ấm áp, anh xoa đầu Tiểu Đào Đào: “Hóa ra em muốn tiết kiệm tiền cho anh à?”
Tiểu Đào Đào lớn tiếng “vâng” một tiếng: “Phải tiết kiệm.”
Giang Ly cảm động xoa đầu cô bé, cười nói: “Ngoan lắm, nhưng mà anh vẫn đủ khả năng nuôi em.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Giang Ly đổ chuông, là bảo mẫu ở nhà gọi đến, giọng nói đầy phấn khởi: “A Ly, bà chủ đã tỉnh táo hơn một chút rồi, bà ấy muốn gặp hai người.”
Giang Ly nghe thấy bảo mẫu nói vậy, khóe mắt ửng đỏ: “Chúng con về ngay.”
Tiểu Đào Đào nghe thấy cuộc trò chuyện của Giang Ly, ngồi thẳng dậy: “Là mẹ ạ?”
Giang Ly mím môi, hỏi Tiểu Đào Đào: “Em có muốn về nhà gặp mẹ cùng anh không?”
Kể từ khi bố mẹ gặp chuyện, tinh thần của mẹ anh rất tệ, lúc tỉnh lúc mê, đa số thời gian không được minh mẫn. Anh sợ Tiểu Đào Đào sợ nên không dám đưa cô bé về nhà, bây giờ cuối cùng cũng có thể đưa về rồi.
Tiểu Đào Đào gật đầu, cô bé biết nội dung truyện, bố mẹ cô bé rất đáng thương. Cô bé đến đây để giúp anh trai và bố mẹ, muốn họ được sống tốt: “Em đồng ý.”
“Chúng ta đi ngay bây giờ.” Giang Ly đứng dậy đi ra cửa.
“Chờ em một chút.” Tiểu Đào Đào chạy vào phòng, lấy túi vải nhỏ của mình, bên trong là toàn bộ tài sản của cô bé, cô bé đi đâu cũng mang theo.
Giang Ly lái xe vòng qua chỗ đám phóng viên đang rình rập trước cửa căn hộ, đưa Tiểu Đào Đào đến thành phố B. Từ thành phố A đến thành phố B, lái xe khoảng 5 tiếng. Họ xuất phát vào buổi chiều, đến tối mịt thì đến nhà họ Giang. Giang Ly lái xe vào sân: “Tới rồi.”