Tiểu Tranh, trợ lý đến đón Giang Ly đi làm quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Đào Đào, ngạc nhiên đến ngây người. Cậu ấy lại quan sát bố cục căn phòng, xác định mình không đi nhầm nhà, bèn khó hiểu hỏi: “Tiểu hòa thượng, sao em lại ở đây?”
“Đây là nhà của em.” Tiểu Đào Đào trừng mắt nhìn “kẻ phá đám” kia, nói.
“Nhà của em?” Tiểu Tranh ngơ ngác nhìn Tiểu Đào Đào, sao đây lại là nhà của tiểu hòa thượng được?
Tiểu Đào Đào tức giận hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
“Anh đến đón anh Giang đi làm.” Tiểu Tranh nhìn đồng hồ, sốt ruột gõ cửa, vì sợ Giang Ly tức giận nên cậu ấy gõ rất nhẹ: “Anh Giang, 7 giờ rồi, muộn rồi đấy ạ.”
Tiểu Đào Đào nghe nói là đến đón anh trai ham ngủ đi làm, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô bé nhìn cánh cửa vẫn im lìm, tốt bụng nhắc nhở: “Anh gõ to lên chút nữa đi.”
Tiểu Tranh mới làm trợ lý, nào dám gõ to, cậu ấy sợ Giang Ly nổi cơn tam bành, gõ thêm hai cái nữa, cậu ấy bèn gọi điện thoại cho Chu Sổ, nói Chu Sổ gọi Giang Ly dậy.
Tiểu Đào Đào nghiêng đầu nhìn Tiểu Tranh không dám gõ cửa, cô bé không hiểu, anh trai đáng sợ đến vậy sao? Cô bé không chút do dự giơ tay “đùng đùng” gõ cửa, lớn tiếng gọi: “Anh trai ngốc, dậy mau!”
Tiểu Tranh thấy vậy, thót tim, xong rồi, tiêu rồi.
Cậu ấy vội vàng kéo Tiểu Đào Đào lại: “Tiểu tổ tông ơi, không được gõ cửa như vậy, Anh Giang sẽ nổi giận đấy.”
Tiểu Đào Đào nào quan tâm chuyện đó, cô bé tiếp tục “đùng đùng” gõ cửa: “Dậy đi làm thôi!”
Vừa dứt lời, cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, cậu ấy giật mình quay đầu lại thì thấy Giang Ly đang đứng trước mặt với vẻ mặt u ám: “Anh... Anh Giang.”
“Đã nói không được gõ cửa rồi cơ mà?” Giang Ly mở mắt ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy “thủ phạm” đang giơ tay lên: “Là em gõ à?”
Tiểu Đào Đào chột dạ rụt tay ra sau lưng, mềm mại nói: “Anh trai lười biếng, mặt trời chiếu đến mông rồi kìa.”
Giang Ly nghiến răng, tay ngứa ngáy muốn đánh người.
Tiểu Đào Đào không chút sợ hãi giục: “Nhanh lên, đừng ngủ nướng nữa.”
Đây là em gái anh.
Giang Ly hít một hơi thật sâu, buồn bực nói: “Biết rồi.”
Nói xong, anh đóng sầm cửa lại, đi vào thay quần áo, rửa mặt.
Tiểu Tranh sùng bái nhìn Tiểu Đào Đào: “Em không sợ anh Giang à?”
“Sao phải sợ?” Tiểu Đào Đào không hiểu, anh trai ngốc chỉ nói chuyện hơi khó nghe một chút thôi, chứ cũng tốt mà.
Tiểu Tranh còn định nói gì đó thì cửa phòng lại mở ra, Giang Ly thò đầu ra, nói với Tiểu Đào Đào: “Em mau đi thay quần áo đi, lát nữa chúng ta cùng đi.”
Mắt Tiểu Đào Đào sáng lên: “Em cũng đi ạ?”
“Ừ.” Dì giúp việc vẫn chưa đến, Giang Ly không thể để Tiểu Đào Đào ở nhà một mình được, chỉ đành dắt cô bé đi cùng: “Nhanh lên, chúng ta còn đi ăn sáng nữa.”
“Chờ em một lát.” Tiểu Đào Đào chạy vụt về phòng, đánh răng, rửa mặt, thay bộ áo cà sa sạch sẽ, sau đó đi theo Giang Ly ra khỏi nhà.
Trên đường lái xe đi làm, Tiểu Đào Đào cầm chiếc bánh bao Tiểu Tranh mua, vừa đi vừa ăn. Dưới sự hướng dẫn của Giang Ly, cô bé bắt đầu học cách bặm môi cẩn thận, hút nước súp bên trong, bánh bao vỏ mỏng, nhân nhiều, nước súp đậm đà, thơm phức mùi thịt.
Ngồi bên cạnh, Giang Ly nhìn đôi môi đỏ mọng của cô bé, thỉnh thoảng lại mυ'ŧ chụt một cái, trông hệt như đang bú sữa, đáng yêu muốn xỉu.
Trái tim của Giang Ly tan chảy, không nhịn được đưa tay chọc chọc vào má cô bé, mềm mềm, mịn mịn như bánh bao, sờ thích tay thật.
Tiểu Đào Đào đang húp nước súp, suýt chút nữa thì phun hết ra ngoài, cô bé bực bội trừng mắt nhìn “thủ phạm”, mềm mại nói: “Đồ xấu xa.”
Giang Ly cong môi: “Em mới là đồ xấu xa.”
“Anh mới xấu xa.” Tiểu Đào Đào quay người đi, không thèm nhìn anh trai nữa, tiếp tục ăn bánh bao, cái miệng nhỏ nhắn nhai chóp chép như chú chuột hamster, vừa đáng yêu vừa dễ thương.
“Ngon quá!” Tiểu Đào Đào thầm ghi tên món bánh bao vào danh sách những món ăn yêu thích: “Mai lại ăn món này nữa.”
Giang Ly nhìn Tiểu Đào Đào ăn không ngừng nghỉ, cảm giác như đang nuôi heo con vậy.