"Nhà vệ sinh ở đây." Giang Ly dẫn Tiểu Đào Đào vào nhà vệ sinh bên trong, lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt mới tinh ra: "Em đi tắm trước nhé?"
Tiểu Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu, hôm nay chạy nhảy cả ngày ngoài đường, người đầy mồ hôi, cô bé cảm thấy mình đã biến thành tiên nữ bốc mùi rồi.
Giang Ly xả nước nóng cho Tiểu Đào Đào, sau đó định cởϊ qυầи áo cho cô bé: "Để anh cởi đồ cho em."
Tiểu Đào Đào ôm chặt quần áo, cô bé biết rõ đạo lý ‘nam nữ thụ thụ bất thân’, cảnh giác nói với Giang Ly: "Anh không được nhìn trộm em!"
Giang Ly thấy cô bé cảnh giác như vậy, lông mày giật giật: "Em mới 3 tuổi, có gì đáng để nhìn trộm?"
Tiểu Đào Đào ưỡn ngực: "Dù là trẻ con nhưng em cũng là con gái!"
"Ừ, em nói đúng." Giang Ly nghĩ lại, đúng là như vậy thật. Nhưng anh vẫn hơi lo lắng nhìn cô bé: "Em chắc chắn mình tự tắm được chứ?"
Tiểu Đào Đào tự tin nói: "Được ạ! Anh ra ngoài nhanh đi!"
"Được rồi." Giang Ly vốn còn muốn nhân cơ hội này vun đắp tình cảm anh em với Tiểu Đào Đào, nhưng cô bé không thích thì thôi vậy. Anh đứng dậy đi ra ngoài: "Anh ở ngoài cửa, có việc gì thì gọi anh."
"Anh không được nhìn trộm đâu đấy!" Tiểu Đào Đào nắm chặt tay đe dọa người anh trai ngốc: "Anh mà nhìn trộm là em đánh anh đấy!"
Giang Ly đang đóng cửa, khóe miệng giật giật: "Nhóc con!"
Tiểu Đào Đào bĩu môi: "Anh trai ngốc!"
Lúc ở khách sạn, sư huynh đã dạy Tiểu Đào Đào sử dụng đồ đạc trong nhà vệ sinh, nên cô bé không hề bối rối, tự mình gội đầu, tắm rửa, sau khi tắm xong, cô bé mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông mà sư phụ may cho, rồi đi ra ngoài.
Giang Ly giúp Tiểu Đào Đào sấy tóc, còn dạy cô bé đánh răng.
"Em biết đánh răng mà." Tiểu Đào Đào nhận bàn chải, tự mình đánh răng, đánh được một lúc thì cười toe toét với anh trai, khoe hàm răng trắng bóng.
Giang Ly giơ ngón tay cái lên: "Giỏi quá!"
Tiểu Đào Đào đắc ý nhướng mày: "Em đã nói mà."
"Lợi hại thật." Giang Ly nhìn cô bé, cảm thán, lúc trước còn nhỏ xíu, bây giờ gặp lại đã biết làm mọi thứ. Anh xoa xoa mái tóc vừa được sấy khô của Tiểu Đào Đào: "Để anh bế em vào giường."
Vừa nói, Giang Ly bế thốc Tiểu Đào Đào lên, đi vào phòng ngủ.
Tiểu Đào Đào không thích bị người khác bế, cả người cứng đờ, cô bé khó chịu vùng vẫy, nhưng ngay sau đó, cảm nhận được nỗi buồn man mác toát ra từ anh trai, cô bé do dự dừng lại, đưa tay vỗ nhẹ vào vai Giang Ly, anh trai buồn như vậy, để anh ấy ôm một chút vậy.
Giang Ly thấy em gái ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng mình, trên gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười hài lòng, em gái không hề bài xích mà còn rất dựa dẫm vào anh.
Tiểu Đào Đào thấy anh trai ngốc cười, thầm thở phào nhẹ nhõm, không khóc là tốt rồi.
Hai người mang theo tâm trạng phức tạp trở về phòng, Giang Ly đặt Tiểu Đào Đào xuống giường: "Ngủ đi."
Tiểu Đào Đào tắm rửa sạch sẽ, tỉnh táo hơn rất nhiều, đôi mắt to tròn không hề có chút buồn ngủ nào: "Bây giờ em chưa buồn ngủ."
Giang Ly ngạc nhiên nhìn cô bé: "Lúc nãy em nói buồn ngủ rồi à?"
Tiểu Đào Đào chột dạ chớp mắt: "Bây giờ em không buồn ngủ nữa."
Giang Ly không biết phải làm sao: "Vậy phải làm sao em mới chịu ngủ?"
"Anh niệm kinh cho em nghe đi." Tiểu Đào Đào kéo chăn mỏng: "Mỗi lần nghe sư huynh niệm kinh là em ngủ ngay."
Giang Ly không ngờ còn có cách này: "Nhưng anh không biết niệm."
Tiểu Đào Đào bất lực xòe tay: "Vậy em không ngủ được thì phải làm sao?”
"Vậy anh hát cho em nghe." Giang Ly ngân nga bài hát mới phát hành của mình, hát xong một bài, anh thấy Tiểu Đào Đào vẫn mở to mắt, không hề có vẻ gì là buồn ngủ: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
Tiểu Đào Đào chớp chớp mắt, vô tội nói: "Ồn quá!"
Khóe miệng Giang Ly giật giật: "Đây là nhạc thịnh hành đấy, em hiểu không?"
"Không hiểu." Tiểu Đào Đào chê bai: "Không hay bằng sư huynh niệm kinh."