Gương mặt điển trai của Giang Ly cứng đờ: "Thế sao không đánh em?"
Tiểu Đào Đào chập hai ngón trỏ vào nhau, suy nghĩ một lúc rồi khó xử nói: "Em sợ đau, thôi thì đánh anh đi."
Khóe miệng Giang Ly giật giật, tình anh em ruột thịt mới gặp lại chưa đầy một ngày sao lại mong manh dễ vỡ như vậy?
Nhìn cách giao tiếp của hai người, Chu Sổ há hốc miệng, suýt nữa thì trật khớp cằm.
Anh ấy hiểu rõ tính cách của cậu nghệ sĩ nhà mình, không thể nào để một cô nhóc leo lên đầu lên cổ tác oai tác quái, vậy mà bây giờ Giang Ly lại như chú mèo con ngoan ngoãn để mặc người ta lôi kéo. Anh ấy ngạc nhiên nhìn Tiểu Đào Đào đang mặc tăng y màu xám: "Sao cậu lại dắt con bé về vậy?"
"Đây là em gái tôi." Khóe mắt Giang Ly ánh lên ý cười, giọng nói không giấu nổi vui mừng.
Chu Sổ ngây người một giây, sau đó thốt lên: "Em gái cậu?"
Giang Ly gật đầu: "Xét nghiệm ADN rồi, đúng là em gái tôi."
Giang Ly rất tin tưởng người quản lý này, bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh ấy nghe.
"Bảo sao hôm nay tôi liên lạc mãi không được." Chu Sổ ban đầu còn đang bực bội, nhưng sau khi biết chuyện thì cũng vui lây cho Giang Ly: "Sao không báo cho chúng tôi một tiếng, để mọi người cùng đi?"
"Vì nóng lòng quá nên đi trước." Giang Ly cười giải thích một câu, sau đó quay sang giới thiệu với Tiểu Đào Đào đang trốn sau lưng mình: "Tiểu Đào Đào, đây là quản lý của anh, anh Chu Sổ, là người sắp xếp công việc cho anh, không phải chủ nợ đâu."
Tiểu Đào Đào thò đầu từ sau lưng Giang Ly ra, nhìn Chu Sổ, hóa ra không đến đòi tiền, vậy thì tốt rồi: "A Di Đà Phật."
Chu Sổ thấy Tiểu Đào Đào thở phào nhẹ nhõm thì bật cười, chẳng lẽ trông anh ấy đáng sợ đến vậy sao? Nhưng mà chuyện này đúng là trùng hợp, không ngờ một tai nạn hy hữu lại giúp Giang Ly tìm được em gái: "Trùng hợp thật đấy."
Giang Ly cũng cảm thấy rất trùng hợp, như thể là do ông trời sắp đặt.
"Lúc trước tôi còn nói, con bé này trông giống cậu, có khi nào là em gái cậu không, không ngờ lại là thật." Chu Sổ nhìn cô bé đáng yêu trước mặt, cảm thán: "Biết vậy thì hôm đó tôi đã không bắt đền rồi."
Tiểu Đào Đào nhớ đến cửa kính xe bị vỡ, chột dạ rụt tay vào trong tay áo, mềm mại nói: "Chờ em có tiền thì em sẽ trả cho anh."
Giờ là em gái của Giang Ly rồi, Chu Sổ nào còn dám nhận tiền: "Không cần đâu, lần đầu gặp mặt, coi như quà gặp mặt anh tặng em."
Giang Ly khẽ hừ một tiếng: "Có chút xíu thế mà cũng lấy ra được à?"
Chu Sổ nghĩ lại, hình như hơi ít thật. Anh ấy cúi người, cười híp mắt nói với Tiểu Đào Đào: "Lần sau anh đến chơi sẽ tặng quà bù cho em."
Mắt Tiểu Đào Đào sáng lên, anh trai này hào phóng thật đấy, mong là sớm gặp lại anh ấy.
Chu Sổ đâu biết mình đã lọt vào tầm ngắm của cô bé, anh ấy quay sang nói với Giang Ly: "Bây giờ tìm được em gái rồi, cậu cũng nên tập trung làm việc đi chứ?"
Mục đích hôm nay Chu Sổ đến đây là để khuyên nhủ Giang Ly: "Cậu không muốn xin lỗi thì thôi, nhưng sự kiện này nhất định phải tham gia."
Giang Ly vừa tìm được em gái, không chút do dự từ chối ngay. Chu Sổ thấy vậy bèn nhắc nhở: "Cậu không làm việc thì lấy gì nuôi em gái?"
Giang Ly nghiến răng nghiến lợi: "Nói đi, muốn tôi làm gì?"
Thấy Giang Ly đã đồng ý, Chu Sổ thở phào nhẹ nhõm, kéo anh sang một bên bàn bạc công việc.
Tiểu Đào Đào buồn chán nhìn anh trai và quản lý nói chuyện công việc, bụng lại réo lên ục ục. Cô bé xoa xoa bụng, nhìn chiếc bánh kem trên bàn, trái tim mách bảo, cô bé từ từ di chuyển đến bên cạnh bàn.
Cô bé vịn vào ghế, trèo lên bàn, lấy chiếc bánh kem vừa mua về ra, len lén nhìn anh trai.
Xác định anh trai không phát hiện ra mình, cô bé cầm thìa xúc một miếng thật to, vừa ăn vừa liếc nhìn anh trai, đề phòng bị phát hiện.