“Không cần đâu, chị còn có bánh mì này.” Vị hành khách kia nhận ra Tiểu Đào Đào là cô bé ăn khỏe, bèn lấy ổ bánh mì của mình đưa cho cô bé: “Ăn bánh mì không?”
Tiểu Đào Đào nhìn ổ bánh mì mà vị hành khách kia đưa, trông cũng giống giống chiếc bánh bao của mình, cô bé áy náy muốn trả lại ly mì ngon cho vị hành khách kia, nhưng mà cô bé không có tiền, sư huynh cũng rất nghèo.
Cô bé thở dài như một người lớn: “Đợi em tìm được anh trai, em sẽ nói anh ấy mua mì đền cho chị.”
Vị hành khách kia nhận ra sự áy náy của cô bé, mỉm cười nói không cần: “Nói nhỏ cho em biết nhé, chị đã ăn một hộp mì rồi, thực ra cũng không muốn ăn nữa, em giúp chị ăn hết, chị cũng đỡ phải lo nghĩ.”
Tuy là tiểu tiên nữ, nhưng Tiểu Đào Đào cũng chỉ là một đứa trẻ, chưa trải sự đời, cô bé trợn tròn mắt: “Chị không muốn ăn nữa sao?”
Vị hành khách kia gật đầu.
“Nhưng ngon thế cơ mà.” Tiểu Đào Đào xoa xoa bụng vẫn chưa no, liếʍ liếʍ môi, cô bé còn muốn ăn thêm hai hộp nữa.
Vị hành khách kia giải thích: “Ăn nhiều quá sẽ ngán đấy.”
Tiểu Đào Đào chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy như hai hòn bi ve, nếu là cô bé, chắc chắn cô bé sẽ không bao giờ chán ăn.
Vị hành khách kia bóc bánh mì, đưa cho Tiểu Đào Đào một miếng: “Thử cái này đi, ngon lắm.”
Tiểu Đào Đào cũng đưa bánh bao cho vị hành khách kia. Một người có lòng tốt, một người ngây thơ, cứ thế mà kết bạn với nhau bằng đồ ăn.
Với Tiểu Đào Đào chưa từng được thử qua những món này, thì đây quả là một thế giới mới, nhân gian thật tuyệt vời, có biết bao nhiêu món ngon.
Đến khi vị hành khách kia xuống xe, Tiểu Đào Đào luyến tiếc vẫy tay chào: “Sao người tốt như chị ấy lại xuống xe rồi?”
Sư huynh lặng lẽ niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, cầu phúc cho vị nữ thí chủ kia.
Tiểu Đào Đào luyến tiếc cầm một chiếc bánh bao lên ăn, vừa ăn vừa nhớ đến hương vị những món ăn lúc nãy, càng ăn càng thấy bánh bao nhạt nhẽo. Cô bé lại thở dài như một người lớn: “Chờ tìm được anh trai, em sẽ nhờ anh ấy mua đồ ngon cho em ăn.”
Để mau chóng tìm được anh trai, sau khi đến thành phố A, Tiểu Đào Đào và sư huynh bắt xe buýt vào trung tâm thành phố.
Thành phố A rất phồn hoa, đường xá rộng rãi, nhà cao tầng mọc san sát, những bức tường sáng bóng phản chiếu ánh nắng chói chang.
Lần đầu tiên được đến thành phố lớn, Tiểu Đào Đào kinh ngạc đến ngây người, cứ như người nhà quê lần đầu ra tỉnh, thi thoảng lại “oa” lên một tiếng: “Cao quá!”
Hành khách trên xe nghe thấy tiếng ồn ào, nhíu mày quay đầu lại nhìn Tiểu Đào Đào đang ghé vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy cô bé mặc áo cà sa, đeo bình sữa, trông vô cùng đáng yêu, ai nấy đều dịu dàng nhìn cô bé.
Tiểu Đào Đào đang lẩm bẩm một mình, phát hiện mọi người đều nhìn mình, bối rối núp sau lưng sư huynh: “Sư huynh, em làm ảnh hưởng đến mọi người rồi đúng không?”
Các hành khách vội vàng xua tay: “Không phải đâu. Hai vị là tăng nhân chùa nào vậy?”
Sư huynh chắp tay: “A Di Đà Phật, chúng tôi là người chùa Hàn Sơn, thành phố X.”
“Thành phố X? Xa thế?” Một bà cô tốt bụng nhìn Tiểu Đào Đào chỉ mới 3-4 tuổi, trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ, chẳng lẽ là giả sư để bắt cóc trẻ con? Bà ta nhìn chằm chằm vào sư huynh: “Hai người đến thành phố A làm gì?”
Chưa đợi sư huynh lên tiếng, Tiểu Đào Đào đã lắc lắc chân, nói: “Con đến tìm anh trai.”
Bà cô tốt bụng: “Tìm anh trai?”
Tiểu Đào Đào gật đầu.
Bà cô lại hỏi: “Biết anh trai con ở đâu không?”
Tiểu Đào Đào gật đầu.
Bà cô đang định hỏi thêm thì đột nhiên nghe thấy một cô gái đứng ở cửa xe buýt hoảng hốt kêu lên: “Bắt trộm! Điện thoại của tôi!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô gái: “Điện thoại đâu? Bị trộm rồi sao?”
“Tên trộm chạy lên xe rồi à?” Mọi người vội vàng kiểm tra ba lô, xem đồ đạc của mình còn thiếu gì không.
Có người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người đàn ông dáng người nhỏ bé đang lén lút đi về phía trạm xe buýt: “Là hắn! Bắt lấy hắn!”
Người đàn ông kia nghe thấy tiếng hô, lập tức quay đầu bỏ chạy. Cô gái bị mất điện thoại cũng đuổi theo: “Trả điện thoại cho tôi!”
Tiểu Đào Đào ghét nhất là kẻ trộm cắp, cũng giống như lũ chuột dám ăn vụng bánh bao của cô bé. Cô bé tức giận ném quả táo trên tay về phía tên trộm.