Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng

Chương 4: Nghe thấy tiếng lòng

"Vâng”. Tất nhiên là Hứa Cẩm Ninh không từ chối.

Trên người cô là bộ quần áo cũ màu xanh xám đã được vá nhiều chỗ, là quần áo của nguyên chủ để lại.

Thực ra, mặc dù trước đó nguyên chủ sống cuộc sống của giả thiên kim, nhưng vì thân phận của ba mẹ nuôi nên phải đi theo tới nông trường, vậy nên cuộc sống của nguyên chủ cũng chẳng tốt đẹp gì.

Còn Hứa Phương Phương lại được cả gia đình nhà họ Hứa yêu thương và cưng chiều, dù ở nông thôn nhưng ăn mặc lúc nào cũng là loại tốt nhất trong đám bạn cùng lứa tuổi.

Hứa Phương Phương đã đi rồi, nhưng cô ta lại không mang quần áo theo.

Những bộ quần áo đó còn tốt hơn của nguyên chủ nhiều, nhưng nguyên chủ lại không muốn mặc.

Giờ đến lượt Hứa Cẩm Ninh, cô cũng không muốn mặc đồ của người khác.

Mặc xong quần áo, bước ra ngoài, Hứa Cẩm Ninh nghe thấy giọng của anh cả.

"Mẹ, mẹ cho con cái đùi gà này đi, biết đâu Tôn thanh niên trí thức ăn vào rồi sẽ đồng ý làm đối tượng của con”.

Hứa Cẩm Ninh không nhịn được mà trợn mắt, thầm nghĩ:

[Hứa Hướng Đông này ngốc thật đấy, chẳng lẽ không biết cái gì là "liếʍ cẩu" sao? Liếʍ đến cuối cùng cũng chỉ nhận lại hai bàn tay trắng thôi. Tôn thanh niên trí thức kia chẳng qua chỉ coi anh như công cụ người để chu cấp việc ăn uống và làm việc hộ thôi. Người cô ta thích chính là Phó thanh niên trí thức, người có học thức lại có địa vị cao, làm sao mà thích anh được]

Đang mơ màng về đùi gà, Hứa Hướng Đông đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay đầu lại nói: "Ai, vừa rồi là ai nói chuyện?"

Câu hỏi bất ngờ của Hứa Hướng Đông làm Hứa Cẩm Ninh giật mình.

Cô đâu có nói gì, chỉ nghĩ thầm trong lòng thôi mà.

Mà lúc này Hứa Hướng Đông nhìn quét một vòng ở trong phòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Hứa Cẩm Ninh.

Giọng nói vừa rồi nghe rất giống giọng của người em gái mới trở về này.

Lúc này, ba Hứa lên tiếng: "Hướng Đông, con bị gì thế, vừa rồi làm gì có ai nói gì đâu”.

Hứa Hướng Đông im lặng, cha anh chắc chắn không lừa anh, nhưng rõ ràng anh vừa nghe thấy Hứa Cẩm Ninh nói gì đó. Chẳng lẽ anh đã nghe nhầm?

Hứa Hướng Đông chỉ cau mày một chút, rồi không nghĩ thêm nữa, tiếp tục xin đùi gà với Trương Ái Liên.

"Mẹ, để con gắp cái đùi gà này cho Tôn thanh niên trí thức”.

Nói rồi, Hứa Hướng Đông nhanh tay gắp luôn cái đùi gà vào bát của mình.

Ngay lúc đó, Hứa Cẩm Ninh cũng vừa nhìn qua.

Mùi thơm của canh gà hầm bay lên, đùi gà được hầm mềm rục trông thật hấp dẫn.

Hứa Cẩm Ninh nhớ rằng trong truyện đã nhắc đến tài nấu ăn của Trương Ái Liên thuộc hạng nhất.

Canh gà này thơm ngon hơn cả canh gà cô được ăn ở thế kỷ 21.

Còn cái đùi gà kia...

Nếu ở thế kỷ 21 thì chắc chắn cô sẽ không động đến, nhưng bây giờ thì...

[Cái đùi gà này trông ngon quá, mùi canh gà thật sự quá mê người, không hiểu sao mẹ mình lại nấu ăn ngon đến thế]

[Hứa Hướng Đông, nếu anh không muốn ăn đùi gà thì đưa cho em đi, sao phải đưa cho Tôn thanh niên trí thức kia chứ? Anh mà đưa đồ ăn cho chị ta thì kiểu gì chị ta cũng tặng luôn cho Phó thanh niên trí thức kia thôi. Thà anh cho người làm em gái như em còn hơn.

Trương Ái Liên và Hứa Hướng Đông lần lượt nghe được lời này.