Cậu Không Phải Kẻ Bị Vạn Thú Ghét Bỏ

Chương 19: Sẽ bốc mùi lắm cho xem

"Gần được rồi." Trác Nham ngừng tay, ánh sáng bắt đầu yếu dần. Cậu tranh thủ thời gian, không khách sáo gì mà nhờ Tiểu Hàm giúp đỡ.

Tiểu Hàm vốn tò mò xem thứ hỗn hợp đen kịt này liệu có thể làm sạch da thú hay không, rất vui vẻ giúp đỡ. Cậu ấy học theo cách của Trác Nham, bôi một lớp hỗn hợp dày lên mặt trong của da thú, rồi cuộn da lại thành một đống.

"Vậy là xong rồi sao? Không cần làm gì nữa à? Chắc chắn da thú của anh sẽ bốc mùi lắm cho mà xem."

Da thú đã ngâm cả ngày, ướt sũng, cũng nặng trĩu, Trác Nham đặt hai tấm da lên một tảng đá bên cạnh, thở hắt ra một hơi rồi nói: "Xong rồi, để đến ngày mai anh sẽ lấy ra giặt sạch, nhào kỹ rồi phơi khô. Anh phải mang nồi đá về đã, em trông chừng giúp anh một chút nhé."

Tiểu Hàm gật đầu.

Trác Nham bê nồi đá bước đi được vài bước, lại quay đầu lại: "Hay là em với anh đi, ở đây một mình em không sợ à?"

"???"

Đôi tai tròn xinh lắc lư, Tiểu Hàm nhìn Trác Nham với vẻ mặt như muốn nói "Anh đang nói cái gì thế", Trác Nham hiểu ra mình lại suy nghĩ vớ vẩn nữa rồi, nhưng để phòng hờ, cậu vẫn nói: "Nếu gặp nguy hiểm thì em cứ chạy trước, đừng lo cho da thú, anh sẽ xuống ngay."

Tiểu Hàm đáp: "Biết rồi." Nhưng cậu ấy cũng không hiểu, làm gì có nguy hiểm gì ở đây, họ đang ở trong bộ lạc, hơn nữa còn có người ở cách đó không xa. Trác Nham nói chuyện thật kỳ lạ, nhưng không biết vì sao, Tiểu Hàm lại cảm thấy Trác Nham rất tốt.

Cậu ấy ngồi xổm nhìn da thú, chờ Trác Nham chạy đi xa rồi tò mò lấy tay chọc chọc vào lớp da, lớp đen kịt bên trong chảy ra, dính lên tay cậu ấy. Tiểu Hàm nhìn ra phía bờ sông không xa, rồi lại nhìn tay mình, cuối cùng nhịn lại, lẩm bẩm: "Đợi Trác Nham quay lại, mình sẽ đi rửa tay."

Trác Nham sợ Tiểu Hàm phải chờ lâu nên chạy rất nhanh, nhưng tiếc thay nồi đá thực sự quá nặng, phải đi đi dừng dừng mãi, cuối cùng cũng thở hổn hển bê về đến hang. Trước cửa hang vẫn còn mấy tấm ván gỗ do cậu làm ban trưa, hơi lộn xộn một chút, nhưng giờ đã có nhiều đồ dùng hơn, đều là những thứ hữu ích, lòng cậu tràn đầy niềm vui.

Đặt nồi đá xuống, cậu vội chạy xuống dưới.

"Anh… Anh… Anh đến rồi đây…" Trác Nham vừa chạy vừa thở dốc.

Tiểu Hàm đứng lên, nói: "Trác Nham, tại sao lúc nãy anh không bảo em ôm da thú rồi đi về cùng anh?"

Trác Nham: ?!

Đứng chết trân tại chỗ.

"Anh, lúc đó anh chưa nghĩ ra." Trác Nham chống nạnh thở dốc: "Tiểu Hàm, em thông minh thật đấy."

Đôi tai lông mịn của Tiểu Hàm rung rung, cậu ấy rất vui: "Em đi rửa tay đã, anh đợi em một chút, rồi em với anh cùng nhau về hang của anh."

"Được, lát nữa anh đi lấy thịt, tiện thể đưa em về nhà luôn, có tiện đường không?" Trác Nham hỏi. Dù không tiện đường cũng phải đưa Tiểu Hàm về, vì trời đã tối rồi.

Tiểu Hàm lớn tiếng đáp: "Có mà." Rồi lại "í" một tiếng, giơ tay chạy lại gần: "Trác Nham, anh xem tay em này!"

"Tay? Tay em sao thế? Có phải trong nước có đỉa không?" Trác Nham bước lại gần, tuy trời đã tối, ánh sáng không rõ, nhưng thị lực của cậu vẫn rất tốt, trên tay Tiểu Hàm không có vết thương nào cả.

Tiểu Hàm vẫy vẫy tay nói: "Lúc nãy em dính phải cái thứ đen đen kia, nhưng khi rửa tay ở sông, vừa rửa đã có bọt, lại còn sạch sẽ nữa."

Thì ra là cái này, Trác Nham giải thích: "Nếu thêm chút dầu trơn thì sẽ thành xà phòng đó, nhưng bây giờ dùng dầu làm xà phòng thì hơi phí. Đợi sau này cuộc sống khấm khá hơn, anh sẽ dạy em làm xà phòng, có xà phòng rồi thì còn có thể làm giấy nữa. Nếu có giấy rồi, chẳng phải sẽ có thể luyện kim luôn sao, làm dao sắt, nồi sắt đủ kiểu…"

Cảm giác tương lai tươi sáng biết bao!

Tiểu Hàm ôm tấm da thú ướt sũng, theo sát Trác Nham: "Anh lại nói mấy chuyện kỳ lạ rồi." Nhưng cậu ấy biết hiện giờ Trác Nham đang rất vui.

Kỳ lạ thì cứ kỳ lạ thôi.

Sau khi đưa đồ về hang, họ dừng lại thở dốc một chút thì nghe thấy tiếng gõ vang lên, từng tiếng "cộp cộp cộp cộp", Trác Nham biết đây chính là tiếng gọi của thịt, trong lòng hưng phấn như thể có thể chạy liền ba mươi tầng lầu, lưng cũng không còn đau, chân cũng không còn mỏi, cậu vui vẻ hô lên rủ Tiểu Hàm cùng đi.

He he he thịt!

Hai người lần mò trong bóng tối xuống dốc núi, Tiểu Hàm dẫn đường đi về phía trung tâm bộ lạc, Trác Nham chưa từng đi nhiều như thế, đeo một chiếc gùi trên lưng, càng đi vào sâu, càng gặp nhiều á thú nhân và thú nhân hơn, có người còn giơ đuốc, khung cảnh rất náo nhiệt.