Cậu Không Phải Kẻ Bị Vạn Thú Ghét Bỏ

Chương 17: Cậu nên đổi thú nhân khác đi

Mấy người Thạch Đầu thì đã quen rồi, nhưng A Mạn lại nói một câu: "A Đạt chia đều khéo quá." Anh ấy đang khen độ dày mỏng đều nhau.

Dù gì thì cũng phải định vị bằng ba điểm, nếu không sẽ dễ bị gãy đôi.

Trác Nham thầm nghĩ, bạn trai của chị Kiều quả là người làm việc bằng trí tuệ!

"Cảm ơn chị Kiều và A Đạt đã giúp em." Trác Nham cũng gọi tên đối phương như A Mạn: "Đồ ăn cũng sắp chín rồi, chúng ta cùng ăn trưa trước đi."

A Đạt nhìn sang Kiều, Kiều gật đầu, A Đạt cũng ở lại, nhưng chỉ tiện tay cầm một củ khoai bùn đã nướng chín rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều từ từ ăn.

Trác Nham và bốn người khác ngồi quanh đống lửa ăn uống trò chuyện.

"Trước đây em còn tưởng sẽ mất vài ngày, không ngờ chỉ trong chốc lát đã xử lý xong mấy tấm gỗ, vậy thì buổi chiều ăn xong em có thể bắt tay vào công đoạn tiếp theo là đan dây leo và lắp ghép rồi." Trác Nham nói xong, lại bắt gặp ánh mắt kỳ quặc của A Mạn: "Làm sao vậy? Anh muốn ăn khoai bùn của em à?"

Sao lại cứ nhìn cậu mãi thế.

A Mạn: "Ai muốn ăn của cậu chứ, đâu phải tôi không có, khoai bùn có gì mà ngon."

"Anh A Mạn, khoai bùn Trác Nham nướng thật sự rất ngon đó." Tiểu Hàm vừa ăn vừa khen, rõ ràng đều là khoai bùn nướng, nhưng lại ngon hơn rất nhiều so với ở nhà cậu ta.

A Mạn bị vạch trần: …

"Trước đây tôi cứ tưởng cậu thích A Đạt." A Mạn vừa cúi đầu ăn vừa lẩm bẩm, trên gương mặt lộ vẻ hài lòng: "Có lẽ A Đạt và chị Kiều sắp thành đôi rồi, tốt nhất là cậu đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nếu không tôi sẽ đứng về phía Kiều, không chơi với cậu đâu."

Đúng kiểu học sinh tiểu học phân chia phe phái, nhưng Trác Nham cũng không giận, dù sao thì trước kia nguyên chủ Tiểu Trác Nham thật sự đã từng làm chuyện này — tỏ tình với những thú nhân đã có đối tượng.

A Mạn là người rất trượng nghĩa, so với một người chỉ mới chơi chung vài ngày như cậu, đương nhiên anh ấy thân với Kiều hơn..

Trác Nham không biết nên giải thích thế nào — cậu nói cậu không hứng thú với chuyện kết đôi cùng thú nhân, nhưng chắc chắn mấy người này sẽ không tin, thậm chí còn cho rằng cậu cứng miệng, thế nên cậu buột miệng nói ra: "Chẳng phải anh bảo em thích Bạch Mao Tử sao?"

"Hả?!" Khoai bùn trong tay A Mạn rơi xuống đất.

Trác Nham thấy vậy vô cùng thích thú, trong lòng sung sướиɠ cười lớn: "Yên tâm rồi đúng không?"

Yên tâm cái gì chứ, sắc mặt của ba người còn lại càng thêm phức tạp, nhất là A Mạn.

Trong nồi đá, thức ăn đang được giữ ấm, mọi người dùng những chiếc lá lớn đã rửa sạch để gói lại rồi uống. Tiểu Hàm uống một ngụm nước quả đô đô liền thích ngay, không ngừng reo lên: "Ngon quá! Thứ này ăn vào thật sự không giống khoai bùn chút nào!"

"Đúng là không giống thật." Kiều cũng rất thích.

Tiểu Hàm vừa nhai quả đô đô vừa nhai khoai bùn, cẩn thận phân biệt: "Trác Nham nói đúng, thứ này không phải khoai bùn, nó là…"

"Khoai môn." Trác Nham đáp.

"Đúng rồi, là khoai môn. Khoai môn nấu chung với quả đô đô càng ngon hơn, ngọt ngọt."

Trác Nham bèn chỉ Tiểu Hàm và Kiều cách phân biệt khoai môn với khoai tây, thật ra rất dễ để phân biệt, đang trò chuyện thì một loạt âm thanh gõ vang lên, A Đạt ngồi bên cạnh Kiều đột nhiên đứng dậy.

Cả khu vực ven sông, những á thú nhân xung quanh đang hái lượm, làm việc đều dừng lại nói chuyện, trên mặt ai cũng đầy vẻ nghiêm túc và cảnh giác, có người còn gọi mấy bé con về hang.

Thạch Đầu lập tức bảo vệ em gái Đại Vân và bạn của cô bé.

Cho đến khi lại ba tiếng "thùng thùng thùng"vang lên, sắc mặt mọi người mới hơi thả lỏng. A Đạt biến thân thành thú hình, toàn bộ váy da trên người rơi xuống đất, Kiều nhanh chóng thu dọn lại, nói: "Để em mang về giúp anh."

A Đạt rống lên một tiếng, tốc độ lao đi cực nhanh, biến mất khỏi bờ sông.

"Không phải thú tập kích, là bộ lạc gọi thú nhân tập hợp." A Mạn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mãi đến hơn một tiếng sau, Trác Nham mới biết âm thanh gõ lúc nãy là vì chuyện gì, thì ra thú nhân trong bộ lạc gặp phải một đàn bò sừng trắng, đã giao chiến một trận, thu hoạch được mười ba con.

Hai con trong đó đã bị sư tử tha đi, hai con khác sớm bị linh cẩu và kền kền ăn sạch.

Đến xế chiều, Tiểu Hàm ngồi bên bờ sông, kể cho cậu nghe những gì cậu ấy biết: "Hình như là Bạch Mao Tử đã dẫn bò trắng sừng đến. Cậu ta bị giẫm phải mấy lần đấy, Trác Nham, cậu vẫn nên đổi thú nhân khác đi."

"Không đúng, Bạch Mao Tử cũng không phải thú nhân, cậu thích một con thú sẽ chẳng no bụng được đâu."

"Còn có thể bị ăn thịt nữa."