Sau một hồi đùa giỡn gϊếŧ thời gian, tinh thần của mọi người trở nên phấn chấn hơn. Trác Nham đi vào trong hang lấy tấm da và con dao đá của mình. Tấm da nhà cậu đã trở nên cứng đơ, lại còn rất bẩn nữa, nên cũng chẳng sợ dính nước —— lần đầu tiên xử lý không được tốt.
Trác Nham nhớ trong "Thiên Công Khai Vật" có ghi lại quy trình làm áo da dê, mà tấm da nhà cậu ngay cả lớp mỡ cũng chưa được cạo sạch, dùng lá bong bóng để ngâm rửa rồi phơi khô thì dĩ nhiên sẽ cứng, may mắn là không bốc mùi —— thật ra vẫn có mùi hôi thoang thoảng, cậu luôn nghĩ rằng do để quá lâu không giặt giũ mới có mùi như thế.
Chẳng lẽ là mùi từ da?
Nhưng dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, không có phèn chua, muốn thuộc da tươi cho đúng quy trình phải mất rất nhiều thời gian, hiện giờ chắc chắn không kịp, chỉ có thể gia công thêm dựa trên tình trạng hiện tại mà thôi.
"Đồ khó ưa, cậu ngâm da vào nước sẽ làm nó cứng lại, không còn ấm áp nữa đâu." A Mạn thấy mấy người họ đã ra đến bờ sông, bèn chạy vội tới nói.
Trác Nham gõ vào tấm da nhà mình, phát ra tiếng "cốp cốp" vang dội.
"Đã cứng như đá rồi."
"Cứng gì mà cứng." A Mạn nói: "Da nhà tôi cũng thế, nhưng vẫn ấm lắm."
"Đúng đúng." Tiểu Hàm đồng tình.
Trác Nham: … Xem ra da thú trong bộ lạc đều được xử lý theo cách này.
"Nếu cậu sợ bẩn, đợi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, cậu có thể mang nó ra tuyết chà xát là được rồi."
Trác Nham suy nghĩ một chút: "Anh nói cũng phải." Thế là cậu lấy ra tấm da lớn nhất đưa cho A Mạn: "Anh cầm hộ em cái này trước." Tấm da này thì không cần xử lý, còn hai tấm kia thì ngâm nước.
"Ơ sao cậu vẫn ném vào nước thế kia." A Mạn sốt sắng.
Trác Nham: "Dù sao vẫn còn một tấm nữa, một mình em đủ rồi, mấy tấm còn lại thì để em thử xem."
"Cậu thật quái đản." A Mạn miệng nói vậy, tay vẫn ôm chặt tấm da của đồ khó ưa kia: "Nếu mẹ cậu ở đây, chắc chắn bà ấy sẽ véo tai cậu."
Thật là, mẹ thấy chắc chắn sẽ đánh cho một trận, chính xác là vậy. Trác Nham không biết phải đáp lại thế nào, nên đành im lặng.
Thấy thế, A Mạn lập tức thấy ngại ngùng, nói lí nhí: "Tôi không có ý nói mẹ cậu, mẹ cậu rất tốt."
"Em biết mẹ em rất tốt." Trác Nham dùng đá đè lên hai tấm da để tránh chúng bị nước cuốn trôi, sau đó phủi tay đứng dậy, nhìn A Mạn cười một cái: "Rõ ràng anh đang nói em quái đản thôi."
Thấy Trác Nham cười, A Mạn biết đối phương không giận, bèn tự tin nói: "Thì cậu thật sự quái đản mà." Lại nhìn xuống sông: "Thôi, đã ngâm thì ngâm luôn đi, tùy cậu xoay sở vậy." Dù sao cũng không phải da nhà anh ấy.
"Cái này phải ngâm bao lâu?" Tiểu Hàm tò mò hỏi.
Trác Nham: "Ít nhất một ngày." Thực ra cần phải ngâm lâu hơn, nhưng hiện giờ điều kiện không cho phép. Tuy nói rằng trong bộ lạc không ai động đến tài sản của người khác, nhưng cẩn thận vẫn hơn, da thú là thứ quý giá để qua đông, tốt nhất nên ngâm vào ban ngày, luôn để mắt đến.
"Lâu thế?"
"Ngâm cho mềm mới dễ cạo lớp mỡ đi, như vậy da sẽ mềm hơn." Còn phải kiềm hóa nữa, không biết lá cây bong bóng giã nát nấu lên rồi thêm tro cây có kiềm hóa được không.
Nghĩ đến đây, Trác Nham nhìn sang A Mạn, may mà không ngâm tất cả tấm da xuống sông: "Anh A Mạn, anh nhắc em đúng rồi, cảm ơn anh nhé!" Cậu nhận lại tấm da từ tay A Mạn rồi quay người đi về, vừa đi vừa gọi: "Em về hang cất da trước, mọi người canh chừng giúp em một tí nha."
Ba người còn lại đứng tại chỗ, mặt A Mạn đỏ bừng, thấy Thạch Đầu và Tiểu Hàm nhìn mình thì luống cuống nói: "Anh không hề thích cái đồ khó ưa kia đâu."
"Anh A Mạn, em và Thạch Đầu cũng đâu có nói gì, hơn nữa, em còn thích em trai và mẹ cơ mà." Tiểu Hàm nói.
Thạch Đầu gật đầu. A Mạn hừ hừ: "Tình cảm đồng đội anh cũng không thích."
"Đồ khó ưa đó kỳ quặc như vậy, cứ nói mấy lời khó hiểu, lại còn làm việc lung tung."
"May mà anh thông minh gọi cậu ta lại, không thì cậu ta chết cóng rồi."
Tiểu Hàm gật đầu lia lịa: "Đúng thế."
Mới sáng sớm, Trác Nham đã ngâm da xong, Kiều mang đến một gùi lá bong bóng to tướng, Trác Nham để trong nhà, đợi đến chiều tối khi da đã mềm sẽ làm tiếp, tranh thủ lúc này đi chặt cây.
Chỉ là ——
"Liệu có ai lấy trộm da của em không?"
Mọi người khác đều bảo không.
"Thế liệu có ai ghét em, đá văng hòn đá đi để da của em trôi theo dòng nước không?" Trác Nham nói xong, trong lòng tự nghĩ, liệu có phải mình đang tiểu nhân quá không nhỉ.
Kết quả là nhìn mấy người bạn nhỏ, ai nấy đều xoa cằm, mặt mày ủ dột, hình như nhớ lại những lần trước đây đồ đạc vô duyên vô cớ bị hỏng, trên mặt lộ ra vẻ "hóa ra là hỏng theo cách này sao", ngay cả Kiều cũng không dám chắc.
??? Lẽ nào thực sự có khả năng đó?