Cậu Không Phải Kẻ Bị Vạn Thú Ghét Bỏ

Chương 8: Gần gũi

"Nếu còn có thể hóa hình, Tiểu Hàm cũng có cơ hội hóa thành hình thú." A Mạn nói.

Tiểu Hàm tiếp lời: "Em cũng muốn trở thành thú nhân, nhưng em đã hỏi mẹ và anh trai rồi, không còn cơ hội nữa."

Độ tuổi muộn nhất để hóa thành dạng thú cũng chỉ là mười hai, mười ba tuổi, chưa từng có ai vượt qua mốc mười bốn tuổi.

"Cậu đừng nghĩ về tên Bạch Mao kia nữa, ngay cả khi cậu ta thật sự có thể hóa hình, cậu ta gầy yếu như vậy, làm sao có thể săn mồi được, chẳng thể nào cắn xuyên lớp da dày nhất của heo răng nanh. Nếu cậu kết thành bạn đời với cậu ta thì cũng phải chịu đói thôi." A Mạn nhìn Trác Nham cứ mãi hỏi về Bạch Mao, muốn dập tắt suy nghĩ của cậu.

Trác Nham: ???

"Em không có, em không hề."

Cậu thề, thật sự không có chút ý nghĩ gì với một con thú lông trắng như vậy. Cậu đâu có điên mà vừa gặp thú nhân đã muốn kết hôn chứ!

Trước sự phủ nhận của Trác Nham, rõ ràng A Mạn không tin.

"Thế sao cậu cứ hỏi về tên Bạch Mao kia vậy?"

Trác Nham ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhẹ nhàng nói: "Có lẽ vì em là kẻ nhiều chuyện."

"Kẻ nhiều chuyện là gì thế?" Tiểu Hàm tò mò.

Trác Nham đáp: "Là người rất thích hóng hớt, nghe ngóng những câu chuyện vặt vãnh của thú nhân và á thú nhân, cùng nhau tám chuyện."

"Ồ ồ ồ."

A Mạn nhìn Trác Nham, đi vài bước lại liếc cậu một cái, cuối cùng khi đến nơi hái lượm vẫn còn nhìn.

Trác Nham: ...

"A Mạn, có phải anh thích em rồi không?" Cậu thực sự nghi ngờ rồi.

"Cậu đang nói bậy gì thế!" A Mạn tức giận, thu hồi ánh mắt không dám nhìn nữa, chỉ lẩm bẩm: "Tôi thấy dạo này cậu nói chuyện lạ lắm, toàn nói những thứ tôi không hiểu, trước đây cậu cũng kỳ quặc như vậy à?"

Trác Nham không sợ bị phát hiện, đáp bừa: "Trước đây em không thích ra ngoài, cũng không có bạn bè, ai cũng ghét em cả, không ai nói chuyện với em, nên em chỉ có thể tự nói chuyện với mình thôi."

"Thật đáng thương." Tiểu Hàm thì thầm.

Kiều vỗ vai Trác Nham rồi nói: "Chúng ta tiếp tục thôi."

Mọi người lại bắt đầu làm việc.

Nhưng đến buổi chiều, Tiểu Hàm bắt đầu nói nhiều hơn, kể về những chuyện trong hang của nhà mình. A Mạn thỉnh thoảng cũng tham gia, nhưng chủ yếu là kể về những chuyện lặt vặt của thú nhân khi đi săn. Sau đó Trác Nham mới bất giác nhận ra rằng hai cậu bạn này đang cố gắng kể những câu chuyện thú vị cho cậu nghe, vì cậu nói mình thích hóng chuyện.

Cậu vừa buồn cười vừa cảm động.

Lần thứ hai cậu cảm nhận được một chút ấm áp trong thế giới này, lần đầu tiên là được Kiều mang đến.

Trước khi mặt trời lặn, việc hái lượm hôm nay kết thúc. Trên mặt đất là một đống quả đô đô và khoai bùn chất cao như ngọn núi nhỏ. Kiều chia thành năm phần, mỗi người mang về một phần. Một lần không thể mang hết, cần phải chia làm hai chuyến.

"Không cần để lại ai canh chừng à?" Trác Nham hỏi.

Tiểu Hàm thắc mắc: "Canh chừng làm gì, ở đây không có dã thú đến đâu, chúng nó cũng không ăn cái này."

"Ý cậu ấy là sợ á thú nhân khác sẽ lấy trộm." A Mạn đoán ra, nói thẳng: "Đây là những gì chúng ta thu hoạch, sẽ không ai khác lấy đâu."

Trác Nham gật đầu.

Mọi người trong thế giới này cũng thật thà và công bằng phết nhỉ.

Lần đầu tiên mang về, Trác Nham cố gắng mang càng nhiều càng tốt, vì vậy đeo một gùi khoai bùn, thứ này rải rác khó mang, còn quả đô đô thì có cuống, vỏ cứng cũng không dễ rơi, nên cậu có thể treo lên cánh tay.

"Để tớ giúp cậu." Thạch Đầu lên tiếng.

Trác Nham nhìn Thạch Đầu, chỉ còn thấy mỗi khuôn mặt cậu ta lộ ra, nói không cần đâu, tớ làm được mà. Nhưng cậu đã thử, lần đầu không đứng lên được, cắn răng thử lần nữa vẫn không được, nên ngoan ngoãn đặt xuống hai chùm quả đô đô, mỗi tay chỉ xách hai chùm mang về.

"Đi thôi." Nếu không được thì cậu chạy thêm vài chuyến nữa vậy.

Những người khác thấy thế, bèn bắt đầu lên đường về nhà.

Lội qua con sông nhỏ, họ trở lại trong bộ lạc. Trong số năm người, cái hang đầu tiên là nhà của Trác Nham, nhà cậu nằm gần rìa ngoài nhất. Trác Nham nhìn Thạch Đầu im lặng dùng một tay giúp Tiểu Hàm nâng cái gùi, khuôn mặt mang theo ý cười, cậu nói với mọi người: "Lát nữa mọi người đừng đợi em mà đi trước đi nhé, có lẽ em phải chạy ba chuyến lận."

"Ừ, cậu cố gắng về sớm, đừng về muộn quá." Kiều nhắc nhở.

"Em biết rồi chị Kiều!"

Nhưng thực ra, cuối cùng Trác Nham cũng chỉ phải chạy thêm một chuyến, vì chuyến đầu tiên Thạch Đầu và A Mạn mang nhiều nhất, trong chuyến thứ hai, Thạch Đầu chia sẻ một nửa cho Tiểu Hàm, còn A Mạn thì cầm một ít giúp cậu.

Mọi người thật là tốt quá đi.

Lần cuối trở về, trời đã hoàn toàn tối.

"Mọi người mau về đi thôi, phần còn lại em tự mang từ từ lên được." Trác Nham nói với mọi người.

Mấy người còn lại cũng không khách sáo, A Mạn đặt quả của tên khó ưa này xuống đất, bốn người nhanh chóng quay về nhà, tiện thể hẹn ngày mai tiếp tục. Trác Nham nói ngày mai cậu sẽ mang theo khoai bùn nướng, ý là không cần chị Kiều phải nướng thịt cho cậu nữa.