Á thú nhân độc thân có thể cân nhắc làm bạn đời của một thú nhân khác, chỉ là với thói quen của tộc Báo, ít có thú nhân nào muốn nuôi con của người khác, nhất là khi đó lại là một á thú nhân, không thể đi săn được.
Lúc đó Trác Nham còn nhỏ, là một á thú nhân non yếu ớt. Nếu mẹ cậu ấy không ở bên, một mình cậu ấy rất khó sống sót và trưởng thành. Mẹ cậu đã ở lại, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, thỉnh thoảng có một người chú đến giúp đỡ, nhưng tiếc là…
Nỗi sợ hãi mùa đông trong lòng nguyên chủ không phải là vô cớ.
Lúc vừa tiếp nhận những ký ức ngắt quãng, cậu nhóc Trác Nham vì sợ hãi mùa đông đến, đã từng tuyệt vọng đến phát điên mà tìm kiếm loạn xạ một thú nhân. Nhưng trong bộ lạc, gu thẩm mỹ của thú nhân là những người như A Mạn, Thạch Đầu và Kiều.
Cao lớn, khỏe mạnh, cơ bắp rắn rỏi, toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn.
Còn Trác Nham thì quá gầy gò, quá nhỏ bé, đối với thú nhân, cậu ấy giống như một đứa trẻ, không ai có thể nhìn cậu nhóc Trác Nham bằng ánh mắt ngưỡng mộ bạn đời cả.
Cũng may cũng may.
Giờ cậu chỉ mới mười sáu mười bảy, quan trọng nhất là á thú nhân có thể sinh con! Nếu cậu xuyên không đến đây mà cái bụng lớn chình ình thì chắc cậu sẽ chỉ muốn buông xuôi tất cả rồi chết đói cho xong mất.
"Này, đồ khó ưa, cậu có muốn quả đô đô không?"
Tiếng gọi từ trên cao khiến Trác Nham bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên, cậu thấy A Mạn đã trèo lên đến ngọn cây, rất linh hoạt chọn một cành cây thích hợp rồi ngồi xuống, lấy từ trong người ra một con dao đá.
"Anh A Mạn, em muốn, nhưng anh cứ hái cho mình trước đi, em sẽ đi đào khoai bùn." Trác Nham đáp.
"Cậu đừng gọi tôi như thế nữa! Nghe kỳ cục lắm."
"Được thôi, anh A Mạn ~" Trác Nham cố tình kéo dài giọng.
Khoảng cách khá xa, vậy mà cậu vẫn có thể nhận ra rõ ràng biểu cảm ngoạn mục trên gương mặt của A Mạn, thị lực của cậu có phần quá tốt rồi.
A Mạn lẩm bẩm vài câu rồi cuối cùng cũng bỏ qua, không thèm chấp với tên khó ưa này nữa. Mùa đông sắp đến rồi, ai mà biết được…
Trác Nham dưới gốc cây: Wow ~ Thính giác của cậu cũng tốt quá trời quá đất nữa nè.
Trước đây cậu nghĩ rằng mọi người nói chuyện đều rõ ràng, không ngờ rằng điều đó còn liên quan đến độ nhạy bén của cơ thể cậu.
Cảm giác như có chút biến dị, dù không thay đổi hoàn toàn. Trác Nham tự an ủi mình rằng cậu có "siêu năng lực", xuyên không cũng không lỗ, rồi bắt đầu làm việc.
Quả đô đô mọc trên cây, khoai bùn nằm dưới đất, cần phải đào lên.
Suốt mười ngày qua, Trác Nham luôn là người chủ động bám dính vào nhóm nhỏ của Kiều, bốn người họ chia nhau làm việc, trước đó ở vùng sông nước, A Mạn và Tiểu Hàm trèo cây rất nhanh, còn Thạch Đầu và Kiều thì lo việc đào khoai bùn.
Ban đầu Kiều không thèm nhìn cũng chẳng xua đuổi cậu đi.
Hôm nay, Kiều lại nói: "Trác Nham, cậu đào khoai bùn ở mảnh đất này được không?"
"Được được ạ, em đào thứ này quen tay lắm, sẽ nhanh thôi."
"Gì mà tay tay ấy?" A Mạn ngồi trên cây hỏi, tiện thể ném một gùi đầy quả đô đô xuống. A Mạn trèo xuống cây, đổ hết gùi quả ra.
Trác Nham trả lời ngay: "Tức là em làm việc rất nhanh, giống như một thợ lành nghề vậy."
Vỏ của quả đô đô cứng, kích thước bằng nắm tay trẻ con, chúng mọc thành từng chùm giống như chùm nho khổng lồ. Nếu ném từ trên cao xuống, quả sẽ rơi rụng ra và có thể bị nứt, để dễ bảo quản hơn, trước tiên phải để chúng trong gùi mây, như vậy khi ném xuống sẽ giảm bớt tình trạng rơi rụng, dễ mang về hơn.
"Thế thì tôi cũng phải tay tay mới được."
"Là quen tay nhé."
A Mạn ghi nhớ rồi lặp lại, "Cậu nói chuyện thật kỳ quặc." Đổ gùi quả ra xong, anh ấy lại tiếp tục trèo lên cây. Trác Nham cũng không nói thêm, cậu bắt đầu nhổ dây leo theo khu vực mà Kiều chỉ định.
Khoai bùn —— là loại đậu mọc dưới đất, trông hơi giống khoai tây. Trác Nham cũng từng đào được khoai sọ, kích thước đều cỡ nắm tay người lớn. Tuy có sự khác biệt về hương vị, nhưng trong bộ lạc, mọi người không phân biệt, đều gọi chung là khoai bùn.
Suốt buổi sáng, mọi người miệt mài làm việc, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, chẳng mấy chốc, giữa mảnh đất bằng phẳng đã có hai đống thức ăn lớn: một đống quả đô đô và một đống khoai bùn.
Giờ nghỉ trưa, mọi người cùng ra bờ sông uống nước, ăn thức ăn mang theo.
Trác Nham lau mồ hôi, gió thổi qua mang theo cảm giác mát lạnh. Khi ngẩng đầu nhìn xung quanh, cậu bất ngờ nhận ra ở cách xa vài trăm mét——
"Có động vật đang uống nước." Trác Nham nheo mắt lại, xác nhận: "Là một chú heo nhỏ?"
"Là heo răng nanh con." Kiều đáp.
A Mạn lộ vẻ tiếc nuối: "Sao tôi không phải là thú nhân nhỉ, không thì trưa nay có thể ăn thịt heo nướng rồi."
"Đúng đúng."
Thạch Đầu cũng nhìn chằm chằm vào chú heo răng ở đằng xa, nuốt nước miếng.