Trác Nham cười hì hì nói: "Vậy thì các người đến đánh tôi đi! Đánh tôi rồi, lương thực của các người sẽ là của tôi, đến mà đánh tôi đi nè ~"
Lời nói của họ không thể làm cậu tổn thương dù chỉ một chút. Ngược lại, lời nói của cậu lại đâm thẳng vào lòng tự ái của bọn họ.
Mặt ai nấy đều tức tối đến đen cả lại.
Chiến thắng rực rỡ!
A Mạn bật cười, vỗ vai Trác Nham bôm bốp. Trác Nham:... Đau đau đau.
"Anh A Mạn, em biết anh thích em, nhưng mà người ta yếu đuối lắm ~"
Nụ cười trên mặt A Mạn chợt cứng đờ, vội rụt tay lại: "Ai thèm thích cậu chứ!"
"Á thú nhân mà ở cùng nhau thì sẽ chết đói mất." Thạch Đầu nhắc nhở.
Tiểu Hàm vừa mở miệng: "Đúng ——"
Trác Nham đưa tay véo má Tiểu Hàm, cậu ấy chưa kịp nói hết câu thì đã chạy biến đi với hai tai lông xù xù trên đầu. Sau khi chơi đùa xong, mỗi người chia thành các nhóm để đi hái lượm. Nhóm bên kia đông người, chiếm lấy những cây có trái nhiều nhất. Kiều nhìn quanh rồi nói: "Chúng ta đi chỗ khác thôi."
"Tại sao chứ? Nếu chúng ta đi thì bọn họ sẽ vui lắm đấy." A Mạn không vui.
Trác Nham rất ủng hộ quyết định của chị Kiều, kéo tay A Mạn, vừa đi vừa nói: "Ở đây chẳng còn mấy nữa, chúng ta cần tích trữ lương thực để qua mùa đông, chứ không phải để hơn thua với người khác mà đói bụng."
"Đúng đúng ——." Tiểu Hàm khẽ đong đưa lỗ tai, nói lí nhí.
A Mạn nghĩ cũng phải, thế là sảng khoái đeo gùi lên vai, nói thế thì đi thôi!
Vào thời điểm này không có con thú nào liều lĩnh xông vào bộ lạc cả —— nếu có thì chẳng khác nào tự mang thịt đến cho bộ lạc ăn. Cả bộ lạc nằm dựa lưng vào núi, các hang động của bộ lạc Báo Nhân nằm rải rác giữa lưng chừng núi, không xa là con sông uốn lượn, khu vực trong sông là nơi an toàn nhất, có nhiều cây cối cho quả ngọt.
Phía ngoài sông, tuy cần đi xa hơn và không an toàn bằng, nhưng cũng không quá nguy hiểm. Các thú nhân đã đánh dấu khu vực này, có mùi hương của họ, sẽ không có dã thú khổ lớn nào lại gần đây.
Sau khi đã quyết định, cả năm người không nói gì thêm, đeo gùi lên lưng rồi đi men theo bờ sông rộng, đến chỗ hẹp có thể lội qua. Trác Nham tháo "tất" của mình ra, cất vào trong ngực, không thì nước thấm vào sẽ rất khó chịu, dù sao thì thời tiết hiện tại cũng nóng mà.
Thật lòng mà nói, trước đây nguyên chủ khá lười biếng, cộng thêm tính nhát gan nên rất ít khi đi hái lượm qua sông, bởi vậy đây là lần đầu tiên Trác Nham ra ngoài, cảm thấy "thế giới" bên ngoài thật mới mẻ.
"Tôi nghe cha nói là qua khỏi khu rừng này thì bên ngoài là thảo nguyên đấy." A Mạn vừa nói xong thì nhận ra Trác Nham vẫn luôn nắm tay mình, thế là trợn tròn mắt nhìn cậu.
Trác Nham vô tội nháy mắt: "Chẳng lẽ anh A Mạn đã quên khi nãy anh chủ động dắt tay em rồi à?"
A Mạn thở phì phì: "Tôi không có nhé, chỉ là quên thôi."
"Lo mà hái lượm đi." Kiều lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi sắp diễn ra.
Mọi người vội vàng bắt tay vào công việc, A Mạn cũng không cãi cọ nữa: "Nhiều quả đô đô quá! Mẹ tôi thích ăn cái này lắm."
Quả đô đô mọc trên cây, mà mấy cái cây ở đây lại rất cao, chừng bảy tám mét, tán lá xum xuê. Có điều theo lời A Mạn kể thì cha cậu ta và mấy người anh trai khi đi săn đã từng thấy những khu rừng còn cao hơn và dày đặc hơn nữa.
Phần lớn những kiến thức của Trác Nham về bộ lạc và thế giới bên ngoài bộ lạc đều đến từ lời kể của mấy người bạn nhỏ này.
A Mạn, Kiều, Tiểu Hàm và Thạch Đầu đều là á thú nhân xuất thân từ những gia đình lớn có đủ cả cha mẹ, anh chị em. Vì tập tính sống đơn lẻ của tộc Báo Nhân, khi con cái kết bạn đời sẽ phải tự đào hang riêng, dọn ra sống độc lập như một gia đình nhỏ.
Còn những đứa trẻ chưa trưởng thành và chưa kết bạn đời thì tiếp tục sống cùng cha mẹ.
Ngày thường, ai nấy đều lo liệu việc của mình, chỉ khi mùa đông đến gần, những bậc cha mẹ có điều kiện mới hỏi han xem con cái có cần thịt hay lương thực không, ngược lại cũng vậy.
Những thú nhân trẻ khỏe cường tráng sau khi chuẩn bị xong thức ăn cho gia đình nhỏ của mình, cũng sẽ dự trữ thêm cho hang của cha mẹ.
Dù là thế giới thú nhân nguyên thủy, nhưng tình thân và huyết thống vẫn được coi trọng.
Những á thú nhân chưa thành niên và chưa kết bạn đời nhưng phải sống đơn độc trong hang như Trác Nham thì rất hiếm gặp trong bộ lạc. Theo ký ức của nguyên chủ, cha của Trác Nham đã qua đời vào mùa đông năm năm trước.
Do một lần thú hoang tấn công, trong lúc bảo vệ bộ lạc, cha cậu ấy không may trọng thương rồi không qua khỏi. Mà sau đó, mẹ Trác Nham ở lại với cậu thêm một năm, lại một mùa đông mới đến, một á thú nhân phải nuôi thêm một á thú nhân nhỏ chưa trưởng thành, dù đã được tộc trưởng bộ lạc phân chia một ít thức ăn, nhưng vẫn vô cùng gian khổ.