Mặt trời buổi sớm rất dịu nhẹ, ánh nắng vàng rực rỡ trải khắp bộ lạc Báo Nhân. Trong bộ lạc, các á thú nhân và thú nhân đều làm việc theo bổn phận của mình, bắt đầu một ngày bận rộn đầy phong phú.
Không ai mà ngồi chơi trong động cả, giờ không phải lúc.
"Cậu đã ăn gì chưa?" Kiều hỏi xong, lấy một miếng thịt ra khỏi túi da đeo chéo của mình rồi đưa qua cho cậu: "Cậu ăn đi."
Miếng thịt to bằng nắm tay của á thú nhân.
"Hu hu cảm ơn chị Kiều!" Trác Nham cảm động đến nước mắt lưng tròng, đón lấy miếng thịt nướng.
Hai cậu bạn phía trước, A Mạn nói: "Kiều, sao chị tốt với tên đáng ghét ấy thế?"
"Đúng..." Tiểu Hàm với câu cửa miệng "đúng đúng", vừa nói được một chữ, đã chạm phải ánh mắt cười hì hì của Trác Nham, theo phản xạ đưa tay che tai lại trước.
Trác Nham: "Chúng ta đều là bạn tốt mà, chị Kiều cho tớ, nếu các cậu đói thì tớ sẽ chia một ít cho các cậu."
"Không cần đâu, có ai mà chẳng thèm dự trữ thịt như cậu đâu chứ." A Mạn kiêu kỳ đáp.
Kiều nhìn sang A Mạn: "Em cũng nói rồi, cậu ấy không dự trữ thịt, không biết mùa đông này Trác Nham sẽ sống sao đây."
Nói đến mùa đông, ánh mắt A Mạn không còn kiêu ngạo nữa, nhìn Trác Nham có chút đồng tình, là thật sự thương cảm cho Trác Nham mà không phải trêu chọc, còn có phần nghiêm túc.
"Thế cậu đến hang lớn sống đi." A Mạn đưa ra đề nghị.
Tiểu Hàm và Thạch Đầu đồng loạt gật đầu.
Hang lớn thì Trác Nham biết, đó là hang động tập thể dành cho những người già yếu bệnh tật trong bộ lạc. Bộ lạc Báo Nhân kế thừa một phần thói quen của loài báo, chẳng hạn như thích sống đơn lẻ, không phải là động vật sống bầy đàn. Nhưng vì thế giới này quá nguy hiểm, cộng thêm việc hóa thành hình người nên mọi người vẫn sống gần nguồn nước và núi non, từng gia đình sống cách nhau một khoảng.
Vẫn giữ gìn sự riêng tư.
Lúc vừa xuyên qua, Trác Nham đã nghe mọi người nói mùa đông sắp tới, nguyên chủ cũng vì sợ mùa đông tới mà vung lưới khắp nơi, tán tỉnh các thú nhân chưa kết bạn đời —— người ta đó có đối tượng mập mờ nguyên chủ cũng mặc kệ, nỗi sợ với mùa đông đã khiến cậu ấy xuống tay với đủ thú nhân chưa lập gia đình, xum xoe lấy lòng khắp nơi.
Dù ban đầu cậu ấy chỉ là một á thú nhân tham ăn, lười biếng và thỉnh thoảng nói dối chút đỉnh, nhưng cuối cùng trong bộ lạc, cả thú nhân lẫn á thú nhân đều ghét cậu ấy đến tột cùng. Đúng là bị tất cả các loài chán ghét mà.
Trác Nham tiêu hóa xong chuyện mình xuyên không. Cậu có được một ít ký ức của nguyên chủ, khi hết bàng hoàng vì nhận ra sự tồn tại của thú nhân, cậu đã nghĩ rằng nếu điều này xảy ra trong một bộ phim hiện đại, chắc hẳn giả thiết này sẽ rất ấn tượng —— con người có thể biến thành dạng thú, chẳng phải sẽ là người nghèo dựa vào đột biến gen, còn người giàu dựa vào công nghệ hay sao.
Mà cậu lại là một người nghèo.
Kết quả là cậu xuyên vào thế giới thú nhân, đã đột biến, nhưng lại không biến hình hoàn toàn, mà chỉ trở thành một á thú nhân.
Cũng đã khóc thảm thiết, gào thét đấm tường đủ kiểu.
Cậu đau khổ suốt cả đêm. Sáng hôm sau, khi bụng đói réo liên tục, nó nhắc cậu rằng cậu thật sự đã xuyên không, không thể quay về được nữa. Nếu không kiếm được thức ăn, thử chết đói xem liệu có thể quay về không, mà nếu không thể, thì chết cũng được.
Vì thế, Trác Nham vẫn đang nằm ì trên chiếc giường đá lại nghe thấy những âm thanh quen thuộc từ bên ngoài. Đó là giọng của những á thú nhân trong đội nhỏ của cậu. Bằng bản năng sinh tồn, Trác Nham ngồi bật dậy, trở thành một kẻ bám dính, dính chặt lấy đội nhỏ này.
Á thú nhân ra ngoài hái lượm cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng đi theo nhóm sẽ an toàn hơn rất nhiều.
"Em thấy mặt trời vẫn còn chói lắm." Trác Nham vừa nói vừa ngước nhìn lên trời. Ánh nắng ban mai vừa mới dịu dàng và ấm áp, giờ đã trở nên gay gắt hơn hẳn.
Kiều lại nói: "Cơn bão tuyết đầu tiên sẽ đến rất nhanh thôi, A Mạn nói đúng đấy."
Thời tiết ở đây thật kỳ quái. Mười ngày trước, chỉ mới sáng sớm mà khi đi đến bờ sông, mặt trời đã bắt đầu nóng gắt rồi. Ngày dài đằng đẵng, nhiệt độ oi bức, nếu là con người bình thường, chắc chắn làn da sẽ không chịu nổi.
Mà Trác Nham lại cảm thấy cái nóng đó là vừa đủ "dễ chịu".
Dù á thú nhân không thể biến thành thú hoàn toàn, nhưng trong cơ thể vẫn mang gen của loài thú, sức sống rất mạnh mẽ, chẳng hạn như có sức mạnh vượt trội, độ nhanh nhẹn cao, khả năng bật nhảy và tốc độ chạy rất tốt, cũng như khả năng chịu đựng các môi trường khắc nghiệt.
Dù sao thì họ cũng có gen của loài thú mà.
Trong mười ngày qua, Trác Nham đã dần làm quen và thăm dò cơ thể mới của mình, cố gắng hiểu nó một cách khoa học. Thú nhân sở hữu gen báo thú trội, còn á thú nhân thì chỉ là gen lặn.