Đối với Đường Sa mà nói, xe chỉ là công cụ di chuyển thay cho việc đi bộ nên cô cũng không yêu cầu cao. Không ngờ vèo một cái đã lái nó được năm năm. Giờ xe đi đến điểm cuối sinh mệnh, thôi thì vui trộm một chút.
Đường Sa không kịp dự lễ chào cờ, xong xuôi cô lén lút chạy xuyên qua đám người đến đứng phía sau hàng của lớp 12A1.
Ai ngờ đang chạy lại đυ.ng trúng giáo viên thể dục dạy lớp 12 – Phương Dũng. L*иg ngực rắn chắc của anh ta cứng như tường, khiến Đường Sa đau đến thiếu chút nữa kêu không thành tiếng.
“Cô Đường, cô đến muộn à?” Phương Dũng vô cùng kinh ngạc, bởi từ khi làm chủ nhiệm lớp A1 đến nay, cô chưa bao giờ tới muộn cả.
Đường Sa xoa trán, ngẩng lên nhìn Phương Dũng với chiều cao 1m95, không vui nói: “Anh biết thừa rồi còn hỏi.”
Không ngoa tí nào khi nói anh chàng này cao nhất trong toàn thể giáo viên ở trường, có khi anh ta thấy cô từ phía xa rồi ấy chứ. Điều này khiến cô hoài nghi Phương Dũng ở đây ôm cây đợi thỏ, chờ cô đυ.ng phải mình rồi bắt lấy “chú thỏ con” là cô.
Chào cờ xong, hiệu trưởng lên cầm microphone nói một đống vấn đề về kỷ luật rồi mới tha cho lỗ tai của học sinh.
Giờ các em học sinh sẽ được về lớp theo thứ tự khối, lớp 12 đi trước.
Đi đầu về lớp là 12A1.
Đường Sa không thấy thằng nhóc mất nết Lý Kha đâu cả.
Trùng hợp là đúng lúc ấy Cố Tiểu Ngải đi ngang qua cô, vì thế cô tóm cô bé lai.
Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn xem ai túm mình lại, ngạc nhiên: “Cô giáo?”
“Tiểu Ngải, Lý Kha đến trường chưa em?” Đường Sa cố gắng làm cho nụ cười mình trông ôn hòa hết mức có thể, dù trong lòng đang cuồn cuộn sóng ngầm. Nếu hôm nay Lý Kha không tới học, cô chắc chắn sẽ chạy thẳng đến nhà họ Lý ở Đông Khanh khởi binh vấn tội!
“Cậu ấy hả?” Cố Tiểu Ngải cười để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu, lắc đầu: “Cậu ấy không ra chào cờ, đang chờ ở trên lớp rồi.”
Đường Sa như trút được gánh nặng: “À!”
“Tiểu Ngải này, quan hệ giữa em và Lý Kha có vẻ tốt nhỉ?” Đường Sa nhìn trời, làm bộ như vu vơ hỏi chuyện nhưng thực sự chả khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Cố Tiểu Ngải hiểu ý Đường Sa. Cô bé cười gật đầu, dũng cảm thừa nhận: “Vâng, em thích Lý Kha.”
Lời thổ lộ của Cố Tiểu Ngải làm Đường Sa suýt chút nữa phun ra cả búng máu.
Cô nghẹn họng nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải, trông chả khác nào đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Giờ con gái ai cũng mạnh dạn như thế hả?
“Cô ơi, em nghe Lý Kha nói hôm qua cô tới nhà cậu ấy hả?”
“À…” Đường Sa chớp mắt, có nên thừa nhận không nhỉ? Thừa nhận thì có mất mặt không ta? Dù sao thì hôm qua cô cũng bị đám lưu manh chọc ghẹo, với quan hệ giữa Lý Kha và Cố Tiểu Ngải, không biết cậu ấy có nói cho cô bé biết chuyện này không.
“Nơi như Đông Khanh nguy hiểm lắm. Cô giáo, sau cô ít đi tới đó thôi ạ.” Đây là lời khuyên chân thành của Cố Tiểu Ngải. Đường Sa rất đồng tình với lời nhận xét “quá nguy hiểm” của cô bé.