Mày kiếm nhướn lên đầy cao ngạo, dáng vẻ ấy chọc Đường Sa suýt chút nữa đập chén trà bỏ đi.
Phụ huynh không hợp tác chút nào. Nói một đằng, đáp một nẻo, râu ông nọ cắm cằm bà kia…
Đường Sa không biết mình đã rời khỏi ngõ nhỏ tối tăm đó như thế nào, chỉ biết đôi chân đi đôi giày quá khổ của Lý Kha đã thu hút rất nhiều ánh nhìn săm soi, khiến cô hận không thể về nhà đi qua chậu than, tắm nước bưởi.
Tuy nhiên, có một điều khiến cô an tâm chính là Lý Diệc An bảo đảm ngày mai Lý Kha sẽ đến trường đi học. Lời bảo đảm ấy xem như giúp cô trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Không dễ chút nào! Thời buổi ngày nay giáo viên chủ nhiệm luôn phải xuống nước, mềm mỏng. Nghẹn chết mất thôi!
Thứ hai trường có tiết chào cờ nên sáng sớm Đường Sa đã ngồi lên chiếc xe cà tàng đến trường học. Cô vào trường bằng cửa phía Đông vì lối ấy gần hơn.
Có lẽ do tối qua không ngủ ngon giấc, mới không để ý một cái đã đâm thẳng vào cổng lớn, khiến chiếc xe cà tàng bị thương, kính chiếu hậu “cạch” một cái rơi xuống, trông thảm thiết vô cùng.
Ôi!
“Cô Đường, nếu cô không muốn đi con xe này nữa cũng đừng đâm vào cổng chỗ tôi để viện cớ chứ. Cô mau báo cho bên sửa xe đi.” Bác bảo vệ gãi đầu gãi tai đi ra lải nhải với Đường Sa.
Một lúc sau, hiệu trưởng lái BMW tới nhưng đáng tiếc không vào được trường ngay vì bị con xe cà tàng của Đường Sa chắn ngang.
“Bíp!!!!!” Chiếc xe BMW đằng sau ấn còi liên hồi.
Nay không khí oi bức nên mới có một lúc thôi mà lưng Đường Sa đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. Sáng sớm tinh mơ chưa gì đã được vận động, đúng là tuyệt vời không gì bằng.
Đường Sa chạy chậm đến trước xe hiệu trưởng, gõ cửa kính xe.
“Tiểu Đường, có chuyện gì thế? Cô đỗ xe trước cổng trường định làm một buổi triển lãm hả?”
“Hiệu trưởng, xe cháu hỏng rồi, hay chú đi vòng lên cửa chính đi?”
Cổng phía Đông trường học khá nhỏ, chỉ vừa đủ rộng cho một chiếc xe oto chạy vào nhưng cửa đằng này lại gần bãi đỗ xe, thế nên thầy cô ai mà đi xe thì thích đi từ cửa phía Đông vào hơn.
Hiệu trưởng cau mày quan sát chiếc xe cà tàng của Đường Sa đang dán chặt lấy cánh cổng phía Đông. Sau đó, ông buồn bực thở dài, đánh tay lái chuyển hướng.
Chẳng biết là do khí phách của hiệu trưởng quá mạnh hay tự bản thân xe tuổi già sức yếu mà ông vừa đi cái xe cũng không khởi động được nữa luôn.
Hết cách, Đường Sa đành phải gọi xe cứu hộ đến.
Lúc xe cứu hộ đến còn nói với cô rằng: “Cô gái, tuổi đời cái xe này sắp bằng cô tới nơi rồi đấy.”
Cậu chàng bên cạnh xen miệng nói: “Đúng vậy đó, cô chăm sóc bản thân tươi trẻ rạng rỡ như này mà lại bỏ quên xe mình.”
Đường Sa cười khẩy, cái xe này đâu phải của cô. Năm đó, lúc cô mới đậu vào trường cấp ba trọng điểm, cha cô rất vui, cứ đòi phải tặng cô xe bằng được nhưng lại tặng xe second-hand. Mà second-hand thì cũng được thôi, nhưng cái xe cà tàng ấy lại là cái xe cha cô đã đi được mười năm rồi.