Lý Diệc An bị nhầm nhiều thành quen, nhướn mày giải thích: “Là Diệc trong ‘thiên nhược hữu tình thiên diệc lão’.”
Đường Sa hiểu ngay, gật đầu. Tên hay, thơ ý nghĩa.
Bưu Tử mang trà lên, tiếp tục báo cáo hành tung của Lý Kha: “Anh Kha quay trở lại phố Tây rồi, cậu ấy nói mình có hẹn với chị dâu.”
Phố Tây?
Đường Sa hoang mang, phố Tây không phải con đường tình yêu dành cho các cặp đôi sao?
Chị dâu à?
Lý Kha có vợ rồi à? Hay là bạn gái? Tệ hơn nữa là bạn tình?
“Cố Tiểu Ngải hả?” Lý Diệc An hỏi.
Bưu Tử gật đầu: “Vâng.”
Quan hệ giữa Cố Tiểu Ngải và Lý Kha nhập nhằng khó đoán, trong trường có rất nhiều tin đồn về hai người họ, Đường Sa cũng đã được nghe kha khá. Có thể nói Tiểu Ngải khá quan tâm đến Lý Kha nhưng ngược lại không thấy cậu chàng để tâm gì đến Cố Tiểu Ngải.
“Trường học không ủng hộ việc yêu sớm.” Đường Sa tóm được cơ hội, khuyên răn ngay tức thì.
Bưu Tử bưng chén trà bằng hai tay, toét miệng cười: “Cô giáo, anh Kha lăn lội bên ngoài nhiều, có người tình bên cạnh cũng là bình thường thôi.” Trông thân hình cường tráng của hắn quả thật chẳng ăn nhập tí nào với vẻ mặt.
Đường Sa: “…”
Cô có thể nói nhà trường cũng không ủng hộ lối sống kiểu này không?
Đường Sa len lén nhìn Lý Diệc An, anh thoải mái thưởng trà, nét mặt bình tĩnh không gợn sóng, thật sự không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
“Cô Đường này, Lý Kha ở trường không quậy phá gì chứ?” Lý Diệc An đột ngột lên tiếng hỏi.
Nhắc đến Lý Kha là Đường Sa đau đầu muốn điên. Cô thở dài nói: “Lớp 12 đã khai giảng được một tháng rồi mà ngay cả cái bóng Lý Kha tôi còn chẳng thấy. Tôi đã đi theo các em ấy từ lớp 11 lên lớp 12, cũng làm cô giáo dạy ngữ văn cho Lý Kha được một năm, tính em ấy như nào tôi biết. Chỉ cần nói đến kỷ luật thôi, chưa xét thành tích tôi đã nhức đầu rồi.”
Lý Diệc An cười nhạt: “Là do tôi dạy dỗ không đến nơi đến chốn.”
Đường Sa: “…”
Hoàn toàn không nghe ra anh có ý xin lỗi.
Sau vài giây suy nghĩ, Đường Sa mở lời dẫn lối trước: “Tôi biết hoàn cảnh đặc biệt của gia đình anh nhưng học sinh đến trường là để học, phụ huynh phải cố gắng xây dựng bầu không khí học tập tốt nhất cho con em, đừng để các em ấy la cà kéo bè kéo phái…”
“Có cái này chắc cô Đường không biết.” Lý Diệc An cắt ngang lời Đường Sa, vòng về vấn đề yêu sớm: “Lý Kha rất ít khi nghe lời người khác nhưng Cố Tiểu Ngải là người rất đặc biệt, lời em ấy nói thằng nhóc đó vẫn có thể nghe lọt tai được đôi câu.”
Thành tích học tập của Lý Kha năm lớp 11 có thể tiến bộ vượt bậc như vậy hoàn toàn là nhờ công lao của Cố Tiểu Ngải.
“Anh đồng ý cho hai em ấy yêu sớm?” Đường Sa không tin nổi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy phụ huynh học sinh không phản đối việc yêu sớm, giáo viên tìm đến nhà vẫn thản nhiên như không.
“Tại sao không thể?” Lý Diệc An nhướng mày.