Hà Dịch Hà An

Chương 4

Hai người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau.

Đường Sa chịu lực đổ người về phía trước đập trán vào lưng Quan gia khiến nó nhói lên. Sau đó, cô xem xét lại tình hình, phát hiện lốp xe hắn ta đỗ sát chân Lý Kha, không biết có chèn vào chân không.

Cái đám choai choai này điên thật rồi!

Đường Sa nhíu mày, nhanh nhẹn xoay người xuống xe. Thấy thế, đám đàn em lập tức xông tới giữ chặt cô.

“Cút ra!” Đường Sa mất kiên nhẫn, tức giận hét toáng lên. Giờ lưng cô đổ mồ hôi như mưa, mặt thì đỏ bừng như trái táo tháng Năm, khiến người ta nhịn không được chỉ muốn căn một miếng.

Nhóm choai choai dĩ nhiên là lơ lời Đường Sa, đứng thẳng và vững như núi Thái Sơn, đã thế hàng lối còn thẳng tắp, khí thế rất lớn, làm người ta có cảm giác như giây tiếp theo bọn họ sẽ hát lên bài “Uy phong đường đường(2)” bằng chất giọng hay tuyệt vời.

(2)Ai không biết “Uy phong đường đường” là bài gì thì thử lên youtube nghe đi nha =)) ở một mình thì mở loa ngoài cũng được nhưng nghe bé thôi, còn có người ở đó thì đeo tai nghe mới được nghe nhé.

“Có cút không thì bảo?” Đường Sa nhăn mày, sắp đến giới hạn chịu đựng.

Đứng im bất động.

Đường Sa tức đến giơ chân.

Đột nhiên, Quan gia ra lệnh: “Tránh ra!”

Đường Sa cau mày, thu chân về.

Nhóm đàn em lui bước, đứng yên tại chỗ, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đường Sa, dõi theo từng cử chỉ động tác của cô, cứ như thể cô là một tên tội phạm gian xảo, có thể lén trốn đi bất cứ lúc nào.

Đường Sa đẩy thằng nhóc đứng chắn trước mặt ra, chân trần nhảy đến bên cạnh Lý Kha. Chân cậu ta vẫn để sát rạt trước lốp xe Quan Gia, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng đối phương.

Đường Sa thấy đầu gối cậu không chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ hệt giáo viên đang trách mắng học sinh: “Lý Kha, em điên rồi à? Em có biết đó là gì không?”

Dứt câu, cô gõ vào đầu xe Quan gia hai phát, vang lên tiếng “cốp cốp” giòn tan. Cô gõ to đến độ Quan gia phải cau mày. Cái xe này tâm can bảo bối của hắn, giờ Đường Sa mà gõ hỏng thì nhất định hắn sẽ không tha cho cô ta.

Nhưng Đường Sa lại không phát hiện, cũng không trông thấy ánh mắt khó chịu của Quan Gia, tức giận quát: “Xe đấy, em hiểu không? Nó giống hệt súng, đều không có mắt!”

Lý Kha cúi đầu nhìn Đường Sa, hỏi ngược lại: “Sao cô lại tới đây?”

Giọng điệu cực kỳ ghét bỏ.

Cậu vừa dứt câu, nhóm người kia hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều nghi ngờ thân phận của Đường Sa. Đến Quan gia cũng phải nheo mắt đánh giá lại, nhìn cô cứ như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.

Đường Sa hừ lạnh, liếc mắt nhìn Lý Kha đầy vẻ xem thường: “Chỗ này có gì mà tôi không thể tới?”

“Đến thì đến, nhưng đừng có xía vào chuyện của em.” Lý Kha khinh thường nói.

Đường Sa giận đến mức thiếu chút nữa là vung tay đánh Lý Kha, nhưng sau vẫn kìm lại, chỉ lườm một cái cho bõ tức, bắt đầu tính sổ chuyện cũ: “Mới nãy thái độ của em là gì hả? Tôi gọi em như thế mà em lại dám bỏ đi.”