Vừa đặt chân đến Đông Khanh, Đường Sa đã hối hận.
Mất cả tiếng đồng hồ đi taxi trên đường cao tốc chỉ để đến cái nơi rách nát này.
Ngõ nhỏ hẹp dài tối đen như mực, bên trong ẩm thấp dơ dáy lại thoang thoảng mùi thối từ con sông cạn gần đó. Nước ở đấy đen ngòm, xung quanh rải rác túi nilong, chưa kể còn có hộp giấy bỏ đi, rồi có mấy con chuột cống cứ kêu chít chít liên hồi.
Có nhóm người đầu tóc lố lăng rồ ga phóng xe máy qua, không quên huýt sáo trêu chọc.
Nhìn ngõ nhỏ âm u sâu vô tận trước mắt, Đường Sa lùi bước.
Trong lúc cô do dự, có tên đầu vàng phóng xe máy qua ngừng trước mặt cô, khiến cho bụi bặm dưới đường hắt hết lên mặt, Đường Sa hít phải ho khù khụ.
“Người đẹp, đi một mình à? Đi đâu đây? Để anh đây đưa em đi nhé?” Tên tóc vàng nhìn Đường Sa nở nụ cười thô bỉ, xong còn vươn tay muốn chạm vào bả vai cô, mắt thì láo liêng đảo qua đảo lại phần ngực.
Đường Sa vô thức lùi thêm một bước, hoàn hảo khiến tên tóc vàng vớ hụt vai trượt tay xuống.
Thấy vậy hắn ta cũng không giận, nheo mắt hừ một tiếng rồi huýt sáo đầy vẻ thích thú, đồng thời nhìn chăm chăm gương mặt trắng nõn của Đường Sa, nhướn mày nói: “Không cho anh chút mặt mũi à?”
Giọng điệu nghe rất ngả ngớn.
Dứt câu, chiếc xe máy “uỳnh” một tiếng, đỗ sát rạt Đường Sa.
Ngõ nhỏ vốn đã hẹp, chẳng chứa được mấy người giờ đây lấy bức tường sau Đường Sa làm tâm vẽ ra nửa vòng tròn, người ở đối tâm chính là tên tóc vàng.
Hắn ta đắc ý nhìn Đường Sa, huýt sáo trêu chọc.
Người đi đường thấy cảnh ấy thì câm như hến, chọn đi đường vòng luôn.
Điển hình của tình trạng địa chủ ức hϊếp dân lành.
“Người đẹp, ý em sao? Muốn anh xuống xe bế lên hay tự mình ngồi lên đây?” Tên tóc vàng liếc mắt nhìn phía sau yên, giọng sặc mùi cảnh cáo Đường Sa đừng để rượu mời không uống thích uống rượu phạt.
Dồn ép đến cùng cực.
Đường Sa muốn lui thêm bước nữa nhưng cái đường này chẳng bằng phẳng gì cho cam, đế giày cao gót lọt vào khe nứt, muốn rút giày ra cũng không được.
Giây phút này, cho dù Đường Sa có là giáo viên mẫu mực đến đâu cũng không kìm lòng được mà chửi “mẹ nó” trong bụng. Rắc rối chết tiệt gì không biết!
“Đại ca, người đẹp ấy không chạy được đâu.” Tên tóc đen đi con xe máy đỏ lên tiếng. Cậu ta rồ ga vít đầu, híp mắt nhìn đôi giày Đường Sa đi: “Xem kìa, kẹt giày rồi, này chẳng khác nào bắt ba ba trong rọ.”
Mẹ!
Đường Sa lại chửi thầm một tiếng trong bụng.