Cân nhắc kỹ lưỡng những lợi ích và bất lợi, sắc mặt của Từ Tiền Tiến đã dễ nhìn hơn đôi chút.
“Tôi cũng không để ý đến điều kiện của đối tượng đâu, quan trọng vẫn là nhân phẩm của đối phương, hiền lành và giỏi giang, có thể cùng tôi hiếu thuận với mẹ tôi, đây mới là điều quan trọng nhất.
Từ Tiền Tiến không muốn nói rằng mình định tìm đối tượng ở nông thôn, ngược lại, hắn nói năng rất dễ nghe.
Ít nhất một số bậc trưởng bối đi ngang qua nghe xong đã cảm thấy rất xuôi tai, bọn họ đều là người làm cha làm mẹ, còn phẩm chất nào hơn lòng hiếu thảo mà họ tôn sùng đây?
“Đúng rồi, tôi nhớ là Tống Thần ở phân xưởng số 1 sống chung một đại viện với cậu, cậu ta cũng trạc tuổi cậu, đã định tìm bạn đời chưa?”
Cuộc trò chuyện chuyển sang một người khác.
“Cậu ta á hả? Chưa từng nghe nói gì hết, Thần Nhi cũng đáng thương, không ai giúp đỡ tìm hiểu chuyện này cả. Nhưng mẹ tôi là người rất nhiệt tình, ngày mai tôi sẽ nói với mẹ, bảo bà ấy giúp Tống Thần tìm một đối tượng thích hợp.”
Nhắc tới Tống Thần, vẻ mặt của Từ Tiền Tiến càng kiêu căng hơn.
Không còn cách nào khác, hắn cảm thấy điều kiện của mình mạnh hơn nhiều so với Tống Thần, trong mắt hắn, Tống Thần chính là người làm nền cho mình, khiến hắn trở nên ưu tú hơn.
Cùng là con một, hắn ít nhất cũng có một người mẹ góa chồng, nhưng Tống Thần đều mất hết cả ba lẫn mẹ, ngay cả một người giúp đỡ cũng không có, cũng theo bước chân cha mẹ vào xưởng cán thép, tuy rằng đều là người học việc, nhưng hắn có Trương Mãn Đa là thợ nguội cấp bảy làm sư phụ.
Con người Tống Thần này cà lơ phất phơ, mỗi ngày làm việc trong nhà máy chính là sống không có lý tưởng, một tháng tiền lương vừa tới tay đã ăn ngon uống ngon, tiêu tiền không đúng mực, trưởng bối trong viện đều cảm thấy thằng nhóc này không phải là người biết sống, nhất đại gia Trương Mãn Đa giáo huấn hắn vài lần hắn cũng không nghe, sau đó cũng lười để ý đến hắn.
Mọi người đều cảm thấy con người hắn thiếu ràng buộc, hơn phân nửa là vô dụng.
Đương nhiên, hắn cũng không phải không có chỗ nào mạnh hơn Từ Tiền Tiến.
Ví dụ như phòng ở, nhà họ Tống cũng có hai căn phòng, nhưng phòng của hắn là nhà giữa của trung viện, hai gian phòng cộng lại có hơn 70 mét vuông, chỉ có một mình hắn ở, nếu không phải cha của Tống Thần là liệt sĩ, hắn chỉ là người học việc, nhiều lắm là có thể giữ được một căn trong đó.