"Em là người đầu tiên nhận ra anh,
Càng tỏ ra dửng dưng, càng chất chứa nỗi niềm.
Nên lúc em run rẩy chẳng chịu nhỏ lệ,
Anh sẽ xót xa ôm em vào lòng."
......
(Trích lời bài hát "Nơi Xa Nhất" nằm trong album vol.5 "Quý" của Trương Thiều Hàm, lời bài hát: Diêu Nhược Long, sáng tác: Trần Tiểu Chấn, phối khí: Vu Kinh Đình.)
Đây chính là bản demo đầu tay mà Tô Hiểu từng sáng tác, cũng là bài hát đầu tiên anh biểu diễn khi ra mắt công chúng.
Bài hát này đã giúp anh chinh phục hoàn toàn ban giám khảo, giành lấy tấm vé thông hành vào vòng trong một cách ngoạn mục.
Lúc này đây, khi Lâm Thiển Thiển cất giọng hát, giai điệu quen thuộc ấy lại vang lên một cách da diết, khiến tất cả mọi người đều chìm đắm trong không gian âm nhạc đầy mê hoặc.
Đôi mắt cô long lanh như sao trời, giọng hát trong trẻo, cao vυ't, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn người nghe.
Mọi người đều biết Tô Hiểu hát hay, sở hữu chất giọng trời phú, khiến người ta phải kinh ngạc ngay từ lần đầu tiên thưởng thức.
Thế nhưng, ít ai biết rằng, tài năng âm nhạc của Lâm Thiển Thiển cũng chẳng kém cạnh là bao. Chỉ là cô không theo đuổi con đường này, cũng không bao giờ thể hiện trước mặt người khác mà thôi.
Cô luôn là một cô gái rạng rỡ, thu hút người khác bằng chính thực lực của bản thân chứ không phải bằng cách khoe khoang.
Tính cách cô phóng khoáng, tự do, mọi suy nghĩ đều được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt. Nhờ vậy mà mỗi khi ở bên cô, Tô Hiểu chẳng bao giờ phải đoán già đoán non xem cô đang nghĩ gì.
Cô đặc biệt, nhưng cũng rất đơn giản. Chính điều đó đã khiến trái tim Tô Hiểu rung động.
"...
Em muốn đến nơi xa nhất,
Cùng anh ca hát, nhảy múa, kể cho nhau nghe giấc mơ.
Như thể chưa từng trải qua tổn thương, mất mát,
Vẫn tin rằng chỉ cần dám bay lên, sẽ có cả một bầu trời rộng mở.
Em muốn đi..."
Bài hát kết thúc, Lâm Thiển Thiển lặng lẽ nhìn Tô Hiểu, như đang chờ đợi điều gì đó.
Hiểu ý cô, Tô Hiểu không tiếc lời tán thưởng, vỗ tay rào rào.
Lâm Thiển Thiển được khen ngợi, hất mặt lên đầy tự hào, y hệt một chú thiên nga trắng kiêu hãnh.
Có người từng nói, Tích Tích giống mẹ nó như đúc. Thật ra, chính xác mà nói, hai mẹ con nhà này chính là cùng một khuôn đúc ra.
“Tô Hiểu.”
“Hửm?”
“Nếu đỉnh cao không còn, chúng ta quay về con đường cũ.”
Lâm Thiển Thiển nhìn thẳng vào mắt Tô Hiểu. Cô luôn tin tưởng anh, thậm chí còn tin tưởng anh hơn cả chính bản thân mình.
“Em vẫn nhớ giấc mơ của anh, anh nói muốn cả thế giới này đều được nghe thấy giọng hát của mình.”
Ánh mắt cô kiên định, sáng rực như sao trời, không hề che giấu chút tình cảm nào.
Nhìn cô lúc này, Tô Hiểu chợt nhớ đến câu nói: "Tâm hồn em hòa quyện cùng ánh sáng, như sương tuyết quyện cùng rượu mạnh, ủ thành một biển dịu dàng; còn anh, dưới ngòi bút vụng về, chẳng thể nào viết nên nổi một chữ lãng mạn, như thể dưới ngòi bút ấy, thiếu niên năm xưa chẳng thể nào bơi ra được nữa."
"Thiếu niên..." Tô Hiểu âm thầm thở dài, rơi vào trầm tư.
Anh là Tô Hiểu, cũng là Tô Nhiên.
Tô Nhiên chưa bao giờ biến mất, vẫn luôn sống trong tim anh.
Người không có ước mơ thật đáng buồn, nhưng đáng buồn hơn là đánh mất ước mơ.
Giờ đây, anh đã đánh mất đi sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, không còn sự kiên định, quyết đoán như trước nữa, thay vào đó là sự dè dặt, băn khoăn.
...
Trên đường về, cảm xúc vừa được khơi gợi trong Tô Hiểu nhanh chóng tan biến bởi tốc độ "bàn thờ" của Lâm Thiển Thiển.
Phong cảnh hai bên đường vụt qua như chớp nhoáng, tiếng gió rít gào bên tai.
“Chậm thôi, chậm thôi…”
Ngồi sau xe, Tô Hiểu ôm chặt eo Lâm Thiển Thiển, như muốn dùng cách này khiến cô giảm tốc độ.