"Ô ô... Nấc.""Oa... Oa... Ô."
Bên tai truyền đến tiếng khóc đứt quãng.
Ai đang khóc vậy?
Trẻ con từ đâu tới...
Nàng đã chết rồi sao...
Lâm Thư Nhan muốn mở to mắt, nhưng hai mắt lại dính chặt như tượng đồng.
Trên người đau âm ỉ, ngực cùng cổ họng vô cùng khó chịu.
Quần áo vừa giá vừa lạnh...
"Ô...a, a... Ê a.”
Thanh âm nãi thanh nãi khí, tựa hồ có chút sốt ruột, hơi sợ hãi muốn tìm chỗ để dựa vào.
Tiếp sau đó:
“Bẹp.”
Trên mặt bị một đôi môi nhỏ hôn một cái.
Hơi dinh dính giống như có nước miếng.
Lâm Thư Nhan hít một hơi rồi thở hổn hển, cô vừa mở mắt ra, dán trước mặt là một khuôn mặt trẻ nhỏ non nớt.
Nàng ngẩn ra một lát, một lúc sau mới nhận ra là…
Nàng còn sống!
Đứa nhỏ nhìn khoảng chỉ hai đến ba tuổi, tóc khô vàng rối bời xiên xiên vẹo vẹo, trên khuôn mặt gầy gò thiếu dinh dưỡng lại khảm nạm một đôi mắt to ngập nước.
Đôi mắt kia bọc lấy nước mắt, muốn khóc nhưng không dám khóc, tay nhỏ nắm chặt tay áo của nàng không chịu buông ra, nhìn đáng thương cực kì!
Lâm Thư Nhan hơi khó hiểu, đứa nhỏ này là ai?
Tại sao lại ở bên cạnh mình?
Không…
Nơi này là chỗ nào?
Đột nhiên, trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh, thiếu chút nữa khiến Lâm Thư Nhan lại ngất đi.
Nàng nằm lại trên giường, hai tay ôm chặt đầu đang đau nhức.
Phúc Bảo nhìn thấy mợ vừa nằm xuống, sốt ruột ôm lấy tay nàng, dường như biết mợ rất lạnh, phải ôm một cái mới ấm.
Lực đạo nhỏ yếu từ đứa trẻ nhường Lâm Thư Nhan cảm thấy một tia ấm áp, miễn cưỡng lấy ra một cái tay đang ôm chặt nàng.
“Không có việc gì, không sợ…”
Nàng tiếng nói suy yếu, bị hình ảnh trong đầu đập đến đầu váng mắt hoa.
Không biết qua bao lâu nàng mới thấy trở lại bình thường.
Lâm Thư Nhan rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nàng xuyên thư, thật khéo là quyển sách này nàng đã xem qua.
Nguyên chủ cùng nàng cùng tên cùng họ, đều tên là Lâm Thư Nhan, cũng là một cô gái ngốc.
Nơi này là Hạ Kiều Thôn, nàng có một vị trượng phu làm quan quân tên Hạ Chương, hiện tại nàng cùng hai đứa nhỏ ở nhờ nhà Thúc Thẩm của Hạ Chương.
Hôm nay thiếu chút nữa là nàng chết rồi.
Không, phải nói là nguyên chủ đã rơi xuống nước chết rồi, rồi nàng mới xuyên qua đến.
Quần áo trên người ướt sũng, đem sàng đan đều làm ướt hết, hiển nhiên không một ai quản đến nàng.
Nghĩ đến người đẩy nguyên chủ ngã xuống nước, cả người Lâm Thư Nhan không khỏi run lên.
“A…”
Một bàn tay nhỏ vụng về lau tóc bám trên trán nàng, đứa nhỏ ánh mắt sợ hãi nhìn xem nàng, vừa hiểu chuyện vừa nhu thuận.
Lâm Thư Nhan hoàn hồn, ôn nhu hỏi:
“Phúc Bảo, con là Phúc Bảo sao?”
Phúc Bảo nghoẹo đầu nhỏ, tóc vàng vốn đã lệch lại càng lệch hơn, khiến nhìn có chút ngốc manh.
Nàng nghe Lâm Thư Nhan nói, nghĩ nghĩ rồi chậm rãi gật đầu.
Lâm Thư Nhan thở dài.
Hình như trên thư có nói đứa nhỏ này có chút vấn đề, vài tuổi mới nói được vài từ.
Nàng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá khắp phòng một lượt, phòng rất nhỏ, bên giường có một cái tủ áo ngăn lại một nửa, nửa kia thì được rèm vải ngăn lại, chỗ ngủ chỉ có cái giường với cái bàn nhỏ, cơ hồ chuyển không nổi người.
Phía ngoài mành thì để đầy nông cụ cùng tạp vật, phong cách tràn đầy niên đại cổ xưa.
Lâm Thư Nhan đem con ôm đến bên người, đứa nhỏ thấy mình bị ôm dậy có chút kinh ngạc, ngoan ngoãn đến cử động nhỏ cũng không dám.