Thanh Lâu Xưng Đế

Chương 3: Mộ Sanh

Ta còn nghĩ rằng tình cảm mà Mạnh Du Bạch dành cho Tạ Tri Cẩm sâu sắc đến vậy, kết quả là ta ở trong cung của hoàng đế Thẩm Khác gần nửa năm mà không hề nhận được bất cứ một câu nào của hắn, trận chiến ở Bắc Cương diễn ra lâu như vậy rồi mà hắn cũng không hề gửi bất cứ kỳ trân dị bảo nào về.

Đúng, Tạ Tri Cẩm đã ch*t rồi, là ta gi*t ch*t.

Dựa vào cái gì mà ta phải làm quỷ thế mạng cho nàng ta? Đêm đó ta nhảy xuống vách núi nhưng được người mà Tiểu Đào sắp xếp từ trước ứng cứu, những năm đó ta dành dụm được nhiều bạc như vậy nên đương nhiên có chỗ dùng đến.

Chưa kể là vách núi đó, ngày trước khi nhà ta nghèo đói, ta đi chăn dê đã từng bị ngã xuống đó, ở lưng chừng núi có một sườn dốc nhỏ có thể đón được người, thậm chí cuối cùng phản quân đã rút lui về đâu thì ta cũng đã chỉ dẫn hắn ta đi. Ta ném thi thể của phản quân xuống vách núi rồi nhanh chóng đưa theo Tiểu Đào bỏ đi.

Ban đầu ta muốn mai danh ẩn tích, nhưng qua chuyện của Mạnh Du Bạch đã khiến ta hiểu rõ rằng, một nữ tử yếu đuối không thể tồn tại được trên đời này cùng với một nữ tử yếu đuối khác.

Mãi cho đến khi người bạn cũ là Mộ Sanh tìm thấy ta ở Trường Lạc Phường, hắn ta là nhi tử của hoa khôi ngày xưa trong Trường Lạc Phường, là con do kỹ nữ sinh ra.

Trước đây từng là khưu nô trong đó, lúc đó ta vừa mới vào viện tử, vừa đen vừa gầy nên chỉ có hắn ta bảo vệ ta.

Hắn ta lấy thuốc mỡ của A nương rồi cẩn thận bôi từng li từng tí lên da thịt của ta, hắn ta dạy ta nhảy múa, ca hát.

Hắn ta giống như hoa khôi nương đó của hắn ta, sinh ra đã có ngoại hình đẹp. Nhưng tính khí lại vô cùng lạnh lùng, gặp ai cũng trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, nói năng thận trọng, lại càng mê hoặc lòng người.

Ta không hề do dự ăn sạch sẽ hắn ta, ai lại không muốn ngủ cùng nam nhân trẻ trung tuấn tú, khổng vũ hữu lực chứ? Ai lại muốn đi hầu hạ những thứ óc đầy bụng phệ chứ.

Nếu để những quý nhân như họ hưởng thụ thì ta sẽ không thể hưởng thụ được nữa thì sao?

Lúc ban đầu Mộ Sanh không đồng ý, hắn ta nói cái gì mà lỡ như bị phát hiện thì mạng của ta sẽ không còn.

Ta hôn vào vành tai ửng đỏ của hắn ta và nói: “Ch*t làm ma dưới hoa mẫu đơn cũng phong lưu!”

“Chỉ cần ta được hưởng khoái lạc một ngày thì cứ tính một ngày đi.”

Hắn ta vẫn không tuân theo mà cố gắng đẩy ta ra.

Ta chỉ có thể tiếp tục thuyết phục: “Đạt quan quý nhân trong mắt ta, cho dù là thiên hoàng quý trụ cũng không bằng một ngón tay của ngươi!”

Hắn ta kinh ngạc nhìn ta, chỉ một câu nói này đã hoàn toàn khiến hắn ta mất kiểm soát.

Ta biết khi hắn ta được sinh ra ở Trường Lạc Phường thì dung mạo đã là Đường Tăng lọt vào Động Bàn Tơ rồi, nhưng ta lại muốn là người đầu tiên được ăn thịt Đường Tăng.

Ta thích hắn ta ở trước mặt ta nhất, hắn ta đang cố kìm nén những đường gân đang nổi lên trên trán, mồ hôi chảy từng giọt dọc theo yết hầu và rơi xuống trước mặt ta, thậm chí ta còn nghĩ chờ tú bà đấu giá đêm đầu tiên của ta, ta làm sao dùng máu bồ câu để lừa gạt qua ải đây.

Nhưng ai ngờ sau khi ta bị Mạnh Du Bạch bao rồi.

Người như ta và Mộ Sanh, cho dù niềm vui như vậy thì cũng là xa xỉ.

Lúc đó Mộ Sanh đang định đưa A nương của hắn ta đi, nhưng vì đã đắc tội một quý nhân mà A nương của hắn ta bị đánh ch*t ngay trước mắt hắn ta.

Người đó nhìn dáng vẻ của hắn ta rồi nói hắn ta là cừu nhân chi tử của tên đó, để làm nhục kẻ thù đã ch*t của mình mà ông ta đã đưa nhi tử duy nhất của bà ấy vào cung làm thái giám.

Lúc đó ta không có cách nào cả mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn ta bị người ta dẫn đi.

Nhiều năm không gặp, thậm chí ta từng nghĩ hắn đã ch*t từ lâu rồi.

Không ngờ rằng hắn ta lại còn sống, hắn ta sống để trở thành đệ nhất thái giám ở trong cung, thậm chí còn kề cận bên cạnh Thẩm Khác.

Sau chuyện vách núi, ta và Tiểu Đào đã lẩn trốn suốt một năm, cho đến khi Tạ Tri Cẩm hồi hương thăm thân nhân thì ta và Mộ Sanh mới có thể trùng phùng.

Trong mật đạo của phủ Thái Phó, chúng ta đã dùng lụa trắng siết cổ nàng ta đến ch*t, khi nàng ta nhìn thấy khuôn mặt giống y như đúc của mình thì vẻ mặt của nàng ta toàn là kinh hoàng và sợ hãi.

Mộ Sanh nhìn ta rồi điên cuồng nói: “Triệu Vân Nô, sau chuyện này thì sau này ngươi sẽ không quay đầu được nữa.”

Đôi tay của ta vòng qua cổ của hắn ta, ta cười nói: “Cuộc đời này của ta từ trước đến nay chưa từng quay đầu nhìn lại.”

Chẳng phải họ nói ta thấp hèn sao? Trời sinh ta là kỹ nữ, không! Ta muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, thậm chí Mạnh Du Bạch cũng phải quỳ dưới chân ta.