A Phù bày ra vẻ mặt ỉu xìu, buồn bã trả lời: “Muội đang làm bài tập của phu tử trong học đường... Khó quá, muội không làm được.”
Thương Vô Miên tò mò, cô lập tức đứng dậy tiến lại gần và nhìn bài tập của A Phù: "Chỉ là một bài toán và bài thơ đơn giản thôi mà."
Cô chỉ dẫn A Phù vài câu, giúp cô bé hiểu rõ hơn. A Phù lập tức tươi cười rạng rỡ, cầm bút lông lên rồi bắt đầu viết.
Lâm Thanh Hoàn đã để ý tình huống này từ đầu, không cần tìm lý do gì, nàng đi tới gần và xoa đầu A Phù một cách tự nhiên. Thật ra, nàng đi tới gần cũng vì muốn kiểm tra xem bài tập của cô bé có gì sai sót không.
Nhìn kỹ tờ giấy bài tập, Lâm Thanh Hoàn thấy không có sai lầm gì cả. Nàng liếc nhìn Thương Vô Miên và không nói lời nào.
Trong lòng Lâm Thanh Hoàn tự hỏi: "Tại sao người này có thể đọc chữ được cơ chứ? Kiếp trước cái người Càn Nguyên này rõ ràng là một kẻ thất học, trước khi chết cũng chẳng biết đọc bất kỳ chữ nào cả."
Nàng tự nhủ, có vẻ sau khi sống lại, trên người Thương Vô Miên đã có nhiều thay đổi. Mà những thay đổi này lại khiến Lâm Thanh Hoàn không khỏi được đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Thương Vô Miên không biết rằng Lâm Thanh Hoàn đang suy nghĩ về điều gì, cô chỉ đáp ứng yêu cầu của A Phù, giúp cô bé viết ra những câu để đối thơ.
Dù tay của Thương Vô Miên vừa mới nổi bọt nước nên viết chữ không tiện lắm, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đau để viết chữ đẹp nhất có thể. Dưới tình huống đó, chữ viết của cô vẫn rất đẹp, ngay lập tức cô đã nhận được sự ngưỡng mộ từ A Phù.
"Chữ của tỷ tỷ đẹp quá!" Trong mắt A Phù lóe lên ánh nhìn sùng bái.
Không phải A Phù cố ý tâng bốc Thương Vô Miên, mà chữ của cô thực sự rất đẹp, khác hẳn với những nét chữ xiêu vẹo của nàng.
Thậm chí, phu tử còn nói chữ mình viết giống như đang vẽ bùa trừ ma. A Phù nghĩ thầm.
"Chỉ cần muội luyện tập nhiều hơn một chút thì muội cũng có thể viết đẹp như vậy." Thương Vô Miên mỉm cười, xoa đầu A Phù: "Ở nhà, tỷ tỷ cũng có một cháu gái nhỏ, tuổi tác không khác A Phù là mấy. Tỷ tỷ cũng rất yêu thương cháu ấy."
A Phù viết thử hai chữ, nhưng vẫn không thấy đẹp, càng nhìn càng không thể so sánh được với Thương Vô Miên. Thế là, nàng tràn đầy hy vọng quay sang hỏi: “Thương tỷ tỷ có thể dạy muội không?”
Thương Vô Miên cười cười: "Ta..."
Thương Vô Miên thoáng do dự, bởi vì cô không chắc rằng chữ viết trong thế giới này có hoàn toàn giống với những gì mình đã biết đến hay không. Cô lo lắng rằng việc mình nhận ra những chữ trước đó có thể chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Nếu không cẩn thận, cô có thể viết ra những chữ mà người khác sẽ cảm thấy kỳ quái, khiến cô khó mà giải thích được.
Vì sự cẩn thận, Thương Vô Miên cầm quyển sách tập viết của A Phù lên xem qua. Cũng may, sự thật chứng minh rằng mặc dù văn tự này là của thời cổ đại, nhưng vì tác giả là người hiện đại nên có nhiều chỗ vẫn khá gần gũi và dễ hiểu.
A Phù vẫn trông mong câu trả lời từ Thương Vô Miên, nhưng khi cô vừa định nói “Được” thì Lâm Thanh Hoàn đột nhiên mở miệng hỏi, khiến câu trả lời ấy bị nghẹn lại.
“Vì sao ngươi lại nghĩ đến việc đối đáp với câu thơ này như vậy?” Lâm Thanh Hoàn nhìn nét mực chưa khô trên giấy rồi ngước mắt nhìn chăm chú vào Thương Vô Miên, quan sát phản ứng của cô.
Thương Vô Miên nhìn xuống chỗ mà Lâm Thanh Hoàn chỉ, trong lòng đã hiểu rõ. Cách cô nghĩ về câu thơ này thật ra rất đơn giản. Trong thế giới trước kia, những câu thơ quen thuộc như "Xuân miên bất giác hiểu" là điều mà bất kỳ học sinh tiểu học nào cũng có thể hiểu và nhớ được.
Tuy nhiên, Thương Vô Miên biết rằng cô không thể trả lời như vậy. Nếu không, có thể Lâm Thanh Hoàn sẽ coi cô là một yêu quái thành tinh và sẽ kêu gọi người dân trong làng đến thiêu sống cô ngay tại chỗ.