Nguyễn Xuân Toàn Xuân im lặng không nói gì, anh có chút không tự nhiên khi biết cậu em này là con của sếp. Đỗ Anh Thanh cắt miếng thịt bò vừa mới chín tới bỏ vào miệng, mắt nhìn người anh vẻ mặt đang trầm ngâm kia.
"Anh không thích ăn bít tết hả?"
Toàn Xuân giật mình.
"Có chứ, anh thích ăn mà."
Nói xong liền dùng sức cắt thịt, Đỗ Anh Thanh vừa nhìn là biết đang ngại ngùng. Đôi mắt của nó nhìn thấy sự buồn bã trên mặt Nguyễn Xuân Toàn Xuân, giọt mồ hôi lạnh lăn xuống cằm cho thấy đang căng thẳng. Có lẽ nó đã sai lầm khi vô tình tiết lộ thân phận. Rõ ràng muốn thân thiết với anh nhưng có vẻ lại đẩy anh ra xa.
"Anh không cần giữ khoảng cách vì em là con của giám đốc đâu, là con của giám đốc thì cũng phải đi thực tập mà."
Đỗ Anh Thanh cười mỉm cúi đầu đưa thức ăn vào miệng, miếng thịt bò mềm thơm, ngọt tan trên đầu lưỡi nó. Vị thơm nồng và the nhẹ của hương thảo làm miếng thịt thêm đậm vị hơn.
Dùa là con trai của một giám đốc công ty nhưng Đỗ Anh Khoa bị đối xử bất công trong nhà vì nó là đứa con ngoài giá thú, trước nó còn có một anh trai lớn hơn sáu tuổi hiện là phó giám đốc.
Sống trong căn nhà luôn bị so sánh với anh trai, điều không thể ngờ là những gì anh trai thích đều là thứ Đỗ Anh Thanh ghét. Vậy nên trong tất cả các bữa ăn khi ở nhà, nó luôn phải ăn những gì mình ghét nhất.
Do thiếu tình yêu thương từ cả bố và mẹ, nó bắt đầu ngỗ nghịch để thu hút sự chú ý, dần dần sử dụng chất đến thuốc lá và rượu bia. Thường xuyên tụ tập làʍ t̠ìиɦ tập thể, ăn chơi vô tội vạ. Cuối cùng bị bố cho người giám sát và bắt vào công ty làm.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Xuân Toàn Xuân giật mình đứng dậy.
"Anh vào nhà vệ sinh nghe điện thoại chút."
Anh tắt chuông rồi rời đi, mẹ anh lại gọi đến. Đỗ Anh Thanh uống ly rượu vang đỏ rồi nhìn theo bóng lưng kia. Khi tới nhà nó đã thấy Toàn Xuân cả mắt đỏ hoe vì vừa khóc xong, vốn dĩ chỉ xây dựng một hình tượng hoàn hảo để được người xung quanh yêu mến, nhưng lại cảm thấy người anh này thật thú vị.
"Mẹ đừng có làm phiền nữa, con đang đi ăn với con trai của sếp mà phải chạy ra để nghe điện thoại của mẹ đấy!"
"Mày còn có thể đi ăn trong khi em mày bị giữ ở cục cảnh sát à!? Chuyển tiền cho tao nhanh lên!"
Nguyễn Xuân Toàn Xuân thở dài đưa tay che đi đôi mắt, anh không muốn cãi nhau với mẹ ở bên ngoài đành phải nghe theo.
"Được rồi, tắt đi con chuyển."
Anh cố nuốt nước mắt ngược vào bên trong, thao tác nhanh chóng chuyển đi số tiền năm triệu. Bố mẹ không phải là không có tiền, nhưng tại sao vẫn cứ bào mòn anh như thế này. Nguyễn Xuân Toàn Xuân đi ra ngoài thì đâm phải một người đàn ông, anh ta có xương quai hàm góc cạnh, nhìn kĩ có chút giống Đỗ Anh Thanh, nhưng trên má trái lại sưng đỏ một vùng. Người đàn ông mặc vest sang trọng, không nói lời nào lướt qua, Toàn Xuân không muốn để cậu em đợi lâu nên vội ra ngoài.
Nhưng có vẻ mọi người bàn tán về một vấn đề gì đó rất ồn ào, anh trở về bàn và thấy Đỗ Anh Thanh đang đứng đực ở đó, mặt cúi gằm. Chiếc áo sơ mi trắng của cậu bị nhuộm màu đỏ hồng, Toàn Xuân bất ngờ.
"Đã có chuyện gì trong lúc anh đi nghe điện thoại vậy? Em không sao chứ?"
Làm sao mà có thể ổn trong tình cảnh này, nhưng Đỗ Anh Thanh ngẩng đầu lên lại phải mỉm cười, nó với lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi mặc vào che đi vết loang lổ.
"Xin lỗi anh nha, nhưng em gặp chút phiền phức rồi. Có lẽ phải về sớm, hẹn anh hôm khác nhé!"
Nguyễn Xuân Toàn Xuân lắc đầu nói không sao rồi đợi phục vụ thanh toán, thế nhưng khi anh muốn trả tiền bữa ăn thì Đỗ Anh Thanh đã tranh nói rằng hôm nay mình mời. Cậu nhóc đã nhanh hơn anh một bước, Toàn Xuân chỉ biết cười trừ, có vẻ lại phải tiếp tục đi ăn với cậu ta.
Trên đường trở về chung cư, Đỗ Anh Thanh thể hiện cả sự bực tức trên mặt, cơ hàm đã nghiến chặt lại và trán thì nhăn nhúm khó chịu. Nguyễn Xuân Toàn Xuân nghĩ mình không nên tò mò mà hỏi, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
"Chúc anh ngủ ngon! Hôm khác mình lại đi ăn nha!"
"Ờ ừ, em về cẩn thận nhé!"
Khi chiếc xe đi khuất anh mới đi lên trên, thở ngắn thở dài. Đỗ Anh Thanh đạp ga thật mạnh, cứ thễ lao vun vυ't trong màn đêm. Khi nãy nó bắt gặp cô bạn gái mà mình vừa hẹn hò được một tuần đang đi với người anh trai của mình, nó giữ lại và hỏi chuyện.
"Tôi chán ngấy với em rồi, một thằng nhóc sinh viên năm ba lương thực tập nghèo rớt mồng tơi thì cho tôi được cái gì?"
Đỗ Anh Thanh không phải không có tiền, cậu có nhà, có xe. Chỉ là trong thời gian này bị khoá thẻ nên không thể đáp ứng được những gì bạn gái mong muốn.
Thẹn quá hóa giận, nó vung nắm đấm vào khuôn mặt người anh trai. Rồi bị chính người yêu cũ tạt ly rượu vang của Nguyễn Xuân Toàn Xuân vào người, ngay sau đó thì anh đã trở lại.
Nó ghiến răng, đấm vào vô lăng thật mạnh. Nó đang suy nghĩ rằng đây liệu có phải sự trừng phạt do khi xưa chỉ có những mối tình một đêm, tụ tập cùng đám con trai chơi bời, những cô gái với đường cong nóng nỏng và tɧác ɭoạи. Đôi mắt đen của nó hiện lên tia máu tức giận, sáng bừng trong chốc lát.