Không ngờ món đồ gốm Nhữ Diêu quý hiếm khiến người ta thổn thức này lại bất ngờ xuất hiện trước mặt Tô Lan theo một cách như thế.
Lớp men của bình sứ mỏng như giấy, màu sắc vừa giống xanh nhưng lại không phải xanh, thân bình phủ một lớp men ấm và trong suốt.
Giống như chủ nhân Thẩm Diên của nó, với dáng vẻ khiêm nhường hoà nhã, đối xử với người khác bằng thái độ chu đáo dịu dàng, nhưng ẩn sau sự dịu dàng đó rõ ràng là một khuôn mặt lạnh lùng như băng giá và luôn tỏ ra hờ hững trước thế tục.
Đừng nói là vào thời điểm còn non nớt, ngay cả khi đã lăn lộn trong giới tài chính nhiều năm thì Tô Lan vẫn chẳng dám khẳng định mình hiểu được bốn phần về con người của Thẩm Diên.
Cô nhìn không thấu được anh, nhưng cô yêu anh, thậm chí có thể nói là say đắm.
Sau khi tắm xong, Thẩm Diên mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng rồi đi xuống lầu, Tô Lan ngẩng lên nhìn về phía phát ra tiếng bước chân mạnh mẽ của anh, đúng lúc trông thấy l*иg ngực trắng sứ còn vương lại vài giọt nước sắp lăn xuống.
Cảm thấy hơi xấu hổ, cô hắng giọng rồi vội vàng quay đầu lại tiếp tục chiêm ngưỡng món đồ sứ quý giá kia.
Thẩm Diên không đi về phía cô mà xuống hầm rượu dưới tầng âm, khi đi lên trong tay anh cầm theo một chai rượu vang đỏ.
Anh với lấy dụng cụ mở nút chai bằng bạch kim, khi nút chai được lấy ta, một tiếng “phụt” vang lên, sau đó rượu được rót vào bình đựng.
Đây là nhà của Thẩm Diên nên đương nhiên anh thoải mái hơn Tô Lan, trong lúc quan sát chiếc bình xoay chuyển, anh còn gọi một cuộc điện thoại cho thư ký.
Do khoảng cách quá xa, Tô Lan không nghe được anh nói gì. Có điều trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô lại bị thu hút bởi một món đồ khác.
Nhà của anh không khác gì viện bảo tàng, mỗi món đồ trưng bày đều đáng để thảo luận.
Tô Lan cảm thấy việc mình xuất hiện tại nơi này giống như bất chợt tham dự một buổi đấu giá mà ngay cả tiền đặt cọc cô cũng không trả nổi, có thể nói cả ba yếu tố thiên thời, địa lợi và nhân hòa đều không phù hợp.
“Thích bức tranh Hán Cung Thu Đồ này sao?” Không biết Thẩm Diên đã bước tới phía sau cô từ lúc nào.
Tô Lan say sưa ngắm nhìn bức tranh trên tường.
Cô gật đầu một cách thành thật, “Một tuyệt tác của họa sỹ cung đình thời Nam Tống, ai mà lại không thích cho được? Hơn nữa bức tranh này còn phác họa lại điển tích Thanh Loan truyền thư”.
Thẩm Diên ôm lấy cô từ phía sau, cằm gác lêи đỉиɦ đầu của cô, “Bức tranh này là của một người bạn, tổ tiên của cậu ta từng là Tổng đốc Tứ Xuyên và là tâm phúc của Lý Hồng Chương, khi tôi mua căn nhà này cậu ta đang ở nước ngoài, đây coi như là quà mừng cậu ta tặng”.
Tô Lan khẽ cười một tiếng, món quà mừng tân gia thôi mà đã có giá tới trăm triệu đô la Hồng Kông. Châu báu ngọc là chất đống, quả đúng là xa hoa đến không tưởng.
Cô cố tình hỏi: “Người bạn đó của anh là nam hay nữ mà hào phóng vậy?”
Thẩm Diên vẫn đang ôm cô, nghe thấy vậy thì nở nụ cười hiền hòa: “Mới đó mà đã muốn quản lý tôi rồi sao? Hửm? Ngay cả các mối quan hệ của tôi cũng muốn hỏi?”
Tô Lan bĩu môi: “Sao nào, anh không cho phép à?”
“Cho chứ”. Thẩm Diên cười khẽ, “Được giai nhân bận lòng, đây là vinh hạnh của tôi”.
L*иg ngực ấm áp của anh áp sát lên lưng Tô Lan, cách một lớp vải mỏng, cô thậm chí cảm nhận được cả nhịp đập của trái tim anh.
Giống y như tiếng trống mà cô từng được nghe khi còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Tiếng trống đó nghe không hề thanh thoát, chỉ đơn thuần là tiếng gõ trống liên tục như tiếng vó ngựa phi nước đại trong gió xuân l*иg lộng mà thôi.
Thẩm Diên vùi mặt vào bờ vai thon thả và mịn màng của cô. Tô Lan khẽ rùng mình nhắm chặt mắt lại, để mặc cho hơi thở nóng bỏng của anh phả lên da thịt.
Đầu ngón tay hơi lạnh của anh vén một góc váy ngủ của cô lên, dù chưa có kinh nghiệm nhưng Tô Lan vẫn ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ có điều khi đó Tô Lan cho rằng, bất cứ điều gì Thẩm Diên làm với cô cũng đều là hợp tình hợp lý, mọi việc đương nhiên sẽ phát triển như vậy, trái tim cô hoàn toàn rung động và xao xuyến trước anh.
Làn da nơi Thẩm Diên phủ tay lên càng lúc càng nóng, anh xoay người cô lại, đôi mắt đen láy ánh lên sắc đỏ, nụ hôn nồng nàn mang theo hương rượu bắt đầu trút xuống như mưa.
Nụ hôn kéo dài rất lâu.
Thẩm Diên càng lúc càng cuồng nhiệt khiến Tô Lan không thể đứng vững.
Cơ thể cô mềm nhũn, hai chân lảo đảo ngã vào lòng anh, hơi thở cũng trở nên dồn dập và ngắt quãng.
Thẩm Diên bế ngang người cô lên.
Cầu thang chỉ có mười tám bậc nhưng anh vẫn cảm thấy quá dài.
Rõ ràng anh là người nghiêm khắc với bản thân đến mức khắt khe, vậy mà đêm nay không hiểu sao lại liên tục mất kiểm soát trước cô gái nhỏ này.
Anh đặt cô xuống chiếc giường gỗ mun chạm hoa rộng lớn.
Tô Lan chỉ cảm thấy tấm đệm dưới thân êm ái đến lạ thường, còn chưa kịp ngẩng đầu quan sát kỹ lưỡng căn phòng ngủ thì đã bị cơ thể của Thẩm Diên đè lên.
Dẫu sao cũng là lần đầu, cô cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Khi nụ hôn của anh đang trong thế áp đảo không thể cản lại, Tô Lan tranh thủ một khoảnh khắc ngắn ngủi vòng tay ôm lấy cổ anh, dưới sự cuồng nhiệt của anh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô long lanh ánh nước.
Cô nói bằng giọng rất đỗi nhỏ nhẹ: “Em không hiểu gì cả, anh phải nhường em”.
Phần tóc đen trên thái dương người đàn ông bị mồ hôi thấm ướt, lúc này trong người anh đã rất khó chịu, nghe thấy lời cô nói, anh vừa thở dốc vừa khẽ cất giọng trả lời: “Có lúc nào mà tôi không nhường em?”
Giọng nói của anh luôn luôn bình thản, ngay cả trong thời khắc này cũng vẫn dịu dàng và thong dong.
Cơn mưa tầm tã cuối cùng cũng trút xuống vào lúc nửa đêm. Những hạt mưa rơi lộp độp trên cây chuối trong sân, cơn gió mang theo hơi ẩm lùa vào khe cửa sổ hé mở khiến mặt sàn tung tóe nước.
Thẩm Diên bị tiếng mưa đánh thức. Theo phản xạ anh cúi xuống nhìn cô gái đang nằm gọn trong lòng mình, cô chỉ hơi nhíu mày một chút sau đó trở mình tiếp tục ngủ say.
Cô vốn yếu ớt, tối nay chắc hẳn đã rất mệt.
Anh khoác áo choàng rồi đứng dậy, sau khi đóng kín bốn cánh cửa sổ trong phòng thì tiện tay kéo rèm lại.
Tiếng mưa theo đó bị ngăn cách bên ngoài, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, Thẩm Diên đốt một mẩu trầm kỳ nam rồi thả vào lư hương.
Kỳ nam có tác dụng an thần giúp ngủ ngon giấc, trong vô số đêm tâm trạng bất ổn hay thậm chí là mất ngủ mộng mị, nó đã giúp xoa dịu cảm giác bức bối trong anh.
Không biết Tô Lan ngủ thế nào, nhưng hẳn là không ngon giấc, đốt chút trầm hương chung quy không có hại.
Thẩm Diên nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Anh đi tới bên bệ cửa sổ ở lầu hai châm điếu thuốc, cơn mưa nặng hạt dai dẳng đã khiến cho những cánh hoa hải đường màu hồng rơi rụng và hoà lẫn với bùn đất.
Anh đứng dựa vào thành cửa sổ một lúc lâu, cho tới khi cảm giác ớn lạnh xâm nhập vào cơ thể mới chậm rãi trở về phòng ngủ.
Tô Lan vẫn đang say giấc, anh nhẹ nhàng mở chăn ra nằm vào trong, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô.
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Diên tỉnh dậy nhờ vào đồng hồ sinh học của cơ thể.
Anh là người có lối sống kỷ luật đến mức gần như hà khắc, trước đây khi còn làm việc tại địa phương, anh đã hình thành thói quen thức dậy vào lúc tám giờ sáng và đúng chín giờ sẽ có mặt tại văn phòng.
Anh nhìn thời gian, đã tám giờ mười lăm phút, đêm qua quả thực có chút quá trớn.
Thẩm Diên nhìn sang cô gái bên cạnh, gương mặt xinh đẹp, nước da trắng nõn, khiến anh liên tưởng tới hai câu thơ:
“Căn phòng ngày đêm buông màn ngọc
Gò má điểm hoa, thơm ngát hương”
Câu tiếp theo là gì nhỉ? Không nhớ nổi nữa, nhưng tóm lại là không nằm trong chương trình học của học sinh.
Anh xoa thái dương một lúc rồi đứng dậy bước vào phòng tắm, khi ra ngoài trên người đã thay sang một bộ vest chỉnh tề, chỉ có chiếc cúc trên cổ là còn mở, anh cầm chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường lên đeo vào tay.
Thư ký Trịnh gọi điện tới: “Tổng giám đốc Thẩm, xe đang đợi anh dưới lầu”.
“Ừm”
Trước khi đi, Thẩm Diên kéo lại chăn cho Tô Lan, cô gái nhỏ ngủ không yên giấc, cả đêm hết đá chân lại vặn vẹo người.
Không biết anh đã phải chỉnh lại chăn cho cô bao nhiêu lần nữa.
Tô Lan ngủ rất lâu, màn hoan ái đêm qua như thể đã rút cạn hết sức lực trong cơ thể, khi cô tỉnh giấc thì đã là gần trưa.
Đêm qua là một đêm quá mức say đắm, kéo dài đến nỗi dù đã ngủ nhiều như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy chưa no giấc, đầu óc mơ mơ màng màng, tứ chi đau nhức thê thảm, Tô Lan mệt mỏi rúc trong tấm chăn êm ái, lúc này đến ngay cả việc lật người xuống giường cũng trở thành việc khó khăn đối với cô.
Ký ức hiện lên trong đầu cô cũng là những mảng rời rạc không liền mạch.
Cô nhớ mang máng là khi đó, hình như anh đã nói ra câu “tôi yêu em”.
Rõ ràng đây là câu nói cảm động nhất, thế nhưng không hiểu vì sao phản ứng đầu tiên của Tô Lan lại là “khinh nặc tất quả tín, đa dị tất đa nan*”.
(*Dễ hứa hẹn thì dễ lật lọng, xem nhẹ sự việc thì khi làm sẽ vấp phải nhiều khó khăn. Đại ý của câu này là như vậy)
Tô Lan cố gắng nhích người về phía mép giường vớ lấy điện thoại. Lúc này đã hơn mười một giờ, không thể ngủ thêm được nữa, cô phải nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Buổi chiều còn phải tới nhà họ Thẩm dạy bổ túc cho Thẩm Cẩn Chi, hôm nay có kết quả thi cuối kỳ của con bé, cô cần phải tiến hành phân tích những chỗ mà học sinh của mình bị mất điểm.
Tô Lan lăn mình từ trên giường xuống, hai chân cảm giác như đi mượn, cô chậm rãi di chuyển tới phòng tắm.
Mặc dù nhớ mang máng rằng màn hoan ái đêm qua có hơi quá trớn, nhưng khi nhìn vào trong gương cô vẫn không khỏi giật mình, trên khắp cơ thể đầy rẫy những vết bầm tím, trông như những bông hoa mới sáng sớm đã úa tàn.
Cô quăng chiếc khăn lên bồn rửa tay rồi xoay người rời khỏi phòng tắm.
Chiếc váy ngủ cô mặc tối qua đã bị xé rách không còn hình thù nên đương nhiên không thể mặc tiếp, cô lục tìm trong vali và rồi nhận ra mùa hè không có chiếc áo nào có thể che đi những vết tích trên cổ.
Tô Lan buồn bực mặc lên người chiếc áo sơ mi của Thẩm Diên, đưa tay lên ngửi, mùi trầm hương trên người anh xộc vào mũi, ngay lập tức khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.