Cô gái yểu điệu nói ra từ “đáng ghét”, nhất là với chất giọng dịu dàng êm ái của Tô Lan, khiến cho đàn ông khó mà cưỡng lại được.
Thẩm Diên dựa lưng vào cửa xe, bỗng cảm thấy trong người rạo rực: “Đáng ra không nên để em về ký túc xá”.
Tô Lan đang định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói thúc giục đầy cung kính: “Anh Thẩm, cha anh mời anh vào trong”.
Sắc mặt Thẩm Diên chợt trầm xuống, “Được rồi, ngủ sớm đi nhé”.
Tô Lan nói câu chúc ngủ ngon rồi vội vàng cúp máy.
Anh cất điện thoại rồi bước vào trong, trên cánh cửa đỏ được đính những chiếc đinh đồng, ngay cả cặp sư tử đá cũng toát lên dáng vẻ uy nghiêm.
Bức tường đỏ sừng sững xung quanh bao lấy một khoảng không gian vuông vắn tối tăm và mờ ảo. Trong khuôn viên rộng lớn trồng đầy cây hải đường, dù đã qua mùa xuân nhưng trên cành vẫn trĩu nặng những chùm quả màu đỏ san hô.
Đây là ngôi nhà mà ông cụ thường ngày vẫn sinh sống, là nơi mà mẹ anh suốt đời cũng không thể đặt chân vào, đồng thời cũng là nơi mà Thẩm Diên không muốn đến nhất.
Khi Thẩm Diên bước vào, ông cụ đang ngồi trên chiếc ghế sô pha ở giữa phòng khách, tay cầm chiếc kéo nhỏ vàng chăm chú cắt tỉa chậu Thiên Lệ quý hiếm.
Loại lan này rất mong manh và khó sống sót trong thời tiết lạnh giá của mùa đông Bắc Kinh, nhưng nó lại là loài hoa mà phu nhân của ông yêu thích nhất.
Sau khi bà Thẩm qua đời, ngoài những lúc bận rộn công việc thì dường như sở thích lớn nhất của ông cụ là chăm sóc chậu lan này.
Ông cụ thấy anh đến thì giao chậu hoa cho dì Tiêu, người phụ trách chăm sóc ông mỗi ngày và dặn dò kỹ lưỡng: “Tối nay đừng tưới nước nữa, để ở nơi thông thoáng đi”.
Thẩm Diên thầm cười lạnh, do dự một lúc mới gọi một tiếng cha. Ông cụ Thẩm cũng không khách sáo, “Đứng mãi ở đó làm gì? Còn phải đợi tôi mời anh ngồi nữa à?”
Thẩm Diên để áo khoác lên ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Ông cụ Thẩm hỏi: “Đám người trong tập đoàn vẫn an phận chứ? Triền khai công việc có gặp khó khăn gì không?”
Thẩm Diên bưng tách trà Phổ Nhĩ lên uống giải rượu, “Con mới vào làm, chưa thể triển khai công việc một cách thuận lợi là điều khó tránh. Họ đã làm ở đây nhiều năm, con vừa tới nên chưa thể xử lý hết ngay được”.
Nhưng cũng không lâu nữa đâu.
Đám người không biết thời thế đang ngấm ngầm chống đối lại anh kia, đợi đến khi thời cơ chín muồi, anh sẽ xử lý toàn bộ.
Ông cụ Thẩm liếc nhìn anh rồi mỉm cười: “Anh có vẻ tự tin nhỉ, nếu anh đã có kế hoạch cụ thể rồi thì tôi cũng yên tâm”.
Nói rồi ông cụ tiếp tục dặn dò cẩn thận, “Làm cho sạch sẽ vào, nhớ giữ gìn hình ảnh, tránh để người ta lời ra tiếng vào”.
Hình ảnh. Kể từ khi sinh ra đến nay, câu mà Thẩm Diên được nghe nhiều nhất chính là phải giữ gìn hình ảnh.
Vì để giữ gìn hình ảnh, mẹ anh dù đang mang thai cũng vẫn bị quản thúc dưới quê, sau khi anh sinh ra thì ngay lập tức được bế về nhà họ Thẩm, trở thành đứa bé do bà Thẩm hạ sinh.
Trên thực tế vẫn có vài kẻ thông minh nảy sinh lòng nghi ngờ, nếu không thì ngày nhỏ, bạn học trong trường cũng chẳng gọi anh là con hoang.
Nhưng những kẻ tự nhận mình thông minh đó, trong những năm tháng Thẩm Diên trưởng thành đều lặng lẽ biến mất khỏi Bắc Kinh, đến nay chưa từng trở lại.
Vì vậy mà không ai hay biết về gốc gác của anh, tất cả mọi người đều coi anh là thái tử.
Đó cũng là lần đầu tiên Thẩm Diên thực sự cảm nhận được quyền lực mà ông cụ nắm trong tay. Dần dà, anh cũng học được cách sử dụng sức mạnh lớn lao này để giải quyết mọi vấn đề.
Ông cụ Thẩm tiếp tục nói về vài vấn đề quan trọng khác, Thẩm Diên trả lời đâu ra đấy, và rồi cuộc trò chuyện kéo dài gần một tiếng đồng hồ cũng sắp sửa đi đến hồi kết.
Ông cụ rất thích đứa con trai út này, ở Thẩm Diên có sự sáng suốt, sát phạt và quyết đoán giống ông, chỉ là ông chưa từng nói ra miệng.
Trước đây ở trước mặt vợ, ông không dám cư xử ân cần với Thẩm Diên, sợ sẽ khiến bà ấy buồn lòng. Đợi tới khi bà Thẩm qua đời thì Thẩm Diên cũng đã trưởng thành, không còn cần sự quan tâm của ông nữa. Mối quan hệ giữa hai cha con cũng vì vậy mà ngày càng xa cách.
Dì Tiêu bưng thuốc an thần tới, “Chủ tịch, đã đến giờ rồi, ngài nên đi nghỉ thôi”.
Thẩm Diên đứng dậy, “Vậy con xin phép về trước”.
Kể từ khi lên đại học, anh đã không còn qua đêm tại đây nữa.
Khi đi đến cửa, cảm thấy có chút không cam lòng nên Thẩm Diên quay lại hỏi ông cụ, “Cha có biết hôm nay là ngày gì không?”
Ông cụ đang bưng bát thuốc, nghe thấy vậy thì ngây người trong giây lát, đôi mắt đã vẩn đυ.c vì tuổi tác không chuyển động, dường như ông bị câu hỏi này của anh làm cho sững sờ.
Thẩm Diên cười khổ quay người đi, rốt cuộc thì anh đang làm cái gì đây? Đáng lẽ anh phải hiểu rõ về sự bạc tình của cha mình hơn ai hết mới phải.
_________________
Khuôn viên trường học vào cuối tháng sáu vắng lặng đìu hiu.
Sau mỗi buổi Tô Lan dạy học tại nhà họ Thẩm, dường như lại có thêm một người nữa rời khỏi ký túc xá, cho tới khi Quảng Di cũng chuyển về nhà sống, cô hoàn toàn trở thành một cái bóng cô độc.
Có lần vào lúc đêm muộn, cô đang vệ sinh cá nhân thì bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cô lập tức quăng bàn chải và chạy về giường.
Kỳ thi cuối kỳ năm lớp 11 của Thẩm Cẩn Chi đã cận kề, tần suất Tô Lan tới nhà họ Thẩm cũng nhiều lên, việc dạy bổ túc đã tiến hành được gần một tháng, sắp tới chính là thời điểm đánh giá kết quả, Tô Lan thân là giáo viên nhưng còn cảm thấy lo lắng hơn cả học sinh.
Mặc dù Tô Lan chủ yếu dồn công sức vào môn toán, nhưng mỗi ngày sau khi kết thúc giờ học, cô vẫn giao thêm hai bài đọc hiểu tiếng Anh để củng cố nền tảng.
Văn bản gốc của hai bài đọc hiểu đó được Tô Lại tải xuống từ tạp chí Time, câu hỏi kèm theo do cô tự nghĩ ra, độ khó tương đối cao, nhưng nếu Thẩm Cẩn Chi muốn nâng cao điểm số của các môn xã hội thì đây là cách duy nhất.
Thẩm Diên đi công tác tại Thanh Đảo, sáng nay vừa mới trở về Bắc Kinh, anh gửi tin nhắn nói tối nay muốn gặp cô.
Tô Lan từ sớm đã dọn đồ trở về ký túc xá và thay một chiếc váy voan mỏng lệch vai. Cô còn hào hứng mang đồ trang điểm mua lúc phỏng vấn xét tuyển thạc sĩ ra, theo hướng dẫn của beauty blogger, tô vẽ lên mặt một lớp trang điểm trẻ trung với cánh môi hồng đào.
Vì vậy mà khi cô lên lớp vào buổi chiều, ngay cả Thẩm Cẩn Chi cũng nhận ra sự khác lạ của Tô Lan.
Thường ngày mọi người đã quen với dáng vẻ giản dị và trang nhã của cô giáo Tô, khi trang điểm nhẹ nhàng, vẻ đẹp tinh tế của cô ngay lập tức hiện rõ.
Cô giáo Tô chỉ cần ngồi yên một chỗ chấm bài cho mình thôi cũng đã xinh đẹp đến mức lay động lòng người, giống y như hình ảnh của nhân vật nữ chính trên bìa cuốn tiểu thuyết võ hiệp trong tủ kính hiệu sách.
Thẩm Cẩn Chi áp sát lại khẽ hỏi: “Cô giáo Tô yêu rồi đúng không?”
Tô Lan đang sửa lại bài toán cho cô bé, nghe thấy câu hỏi này, chiếc bút đỏ lập tức khựng lại, để lại một vòng tròn đỏ tươi trên tờ giấy.
Thẩm Diên dẫu sao cũng là chú của cô bé, nếu muốn nói cho người nhà họ Thẩm biết thì người nói cũng phải là anh, Tô Lan không nên tự đưa ra quyết định.
Cô cụp mắt xuống đáp: “Đâu có”.
Rõ ràng trong phòng chỉ có hai người các cô nhưng Thẩm Cẩn Chi vẫn nói rất nhỏ: “Nói cho em biết đi mà, không sao đâu”.
Những năm tháng trung học là khoảng thời gian xuất hiện rung động đầu đời, ai cũng mang trong mình một khát khao bí ẩn và mơ hồ về tình yêu, ngay cả cô tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá cũng không ngoại lệ.
Tô Lan viện đại một cái cớ để cho qua chuyện này, “Lát nữa chị phải mời giáo viên hướng dẫn đi ăn nên trang điểm một chút cho lịch sự”.
Không hỏi được điều gì, Thẩm Cẩn Chi chống tay lên cằm, xoay cây bút trong tay rồi thản nhiên giãi bày, “Chị có biết tại sao em nhất định phải thi vào đại học R không?”
Tô Lan ngừng bút, cô cũng đoán ra được phần nào: “Là vì người trong em hả?”
Thẩm Cẩn Chi gật đầu lia lịa, vẻ mặt như thể muốn nói “sao cái gì chị cũng biết thế”, cô bé nói với cô: “Đúng vậy đúng vậy, vì anh Chi Châu dạy kinh tế tại đại học R, em muốn gặp anh ấy, muốn được nhìn thấy anh ấy mỗi phút mỗi giây”.
Hóa ra con bé thích Lý Chi Châu.
Chủ nhân của Hoàng Kim Ốc mà cô đã gặp tối hôm đó, người có khuôn mặt tuấn tú và cư xử hết mực chu đáo với mọi người, quả thực anh ta có đủ yếu tố để mê hoặc cô bé này.
Tô Lan liếc nhìn đồng hồ, thời gian hóng hớt chuyện của hôm nay đã hết, cô lập tức nói: “Vậy coi như là vì anh Chi Châu của em, chúng ta cùng sửa lại mấy câu sai này nhé?”
“Vâng!”
Hôm đó, Tô Lan ở lại nhà họ Thẩm đến tận bảy giờ tối.
Vào lúc sáu giờ, sau khi nhắn cho cô một tin nhắn “xe đợi em dưới cổng”, Thẩm Diên không hề hối thúc cô thêm lần nào.
Tô Lan vội vàng xuống lầu, mẹ Chu gọi cô lại: “Cô giáo Tô ở lại ăn cơm rồi hẵng về nhé?”
Thi thoảng buổi học kết thúc muộn, cô cũng sẽ ở lại nhà họ Thẩm dùng cơm, nhưng tối này thì không được.
Cô thay giày rồi đáp: “Không cần đâu ạ, hôm nay cháu có việc rồi”.
Thẩm Chi Châu cầm miếng bánh ngọt, nhàn nhã dựa người vào lan can lầu hai nhã nhìn xuống cô, “Cô giáo Tô hôm nay có hẹn rồi, mẹ Chu đừng làm lỡ thời gian của chị ấy”.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, mẹ của Thẩm Cẩn Chi là An Hâm mới hỏi: “Con biết cô ấy có hẹn với ai không?”
Thẩm Cẩn Chi nói: “Từ khi nào mà mẹ lại rảnh rỗi đến mức này? Mấy chuyện lặt vặt của gia sư mà mẹ cũng quan tâm sao?”
Ánh mắt của An Hâm có chút lảng tránh, “Mẹ tiện miệng hỏi vậy thôi, xuống ăn cơm đi nào”.
Thẩm Cẩn Chi nuốt nốt miếng bánh cuối cùng. Trong lòng thầm nghĩ chắc chắn phải có gì đó đây, mẹ cô không phải kiểu người sẽ tiện miệng hỏi những chuyện như vậy.
Tô Lan rảo bước ra tới cổng đại viện, có bảo vệ gật đầu chào cô, cô đón nhận lời chào đó một cách thản nhiên mà không còn cảm thấy ngượng ngùng như lần đầu tới đây nữa.
Có một chiếc xe Audi đen đậu dưới gốc cây, người tài xế lạ mặt bước đến mở cửa xe cho cô: “Cô Tô”.
Tô Lan gật đầu rồi ngồi vào trong xe.
Thẩm Diên đang nghe điện thoại.
Anh gác một tay lên cửa sổ xe, thỉnh thoảng lại búng tàn thuốc lá, theo sự thay đổi của tốc độ nói chuyện, phần yết hầu đầy đặn của anh khẽ nhấp nhô.
Người này có vẻ ngoài như tranh vẽ, khuôn mặt trắng hơn cả phụ nữ kia không có chút tì vết nào, giống y như một khối bạch ngọc mỡ dê.
Tô Lan quay đầu sang nhìn anh một lúc lâu, mấy ngày không gặp, nói không nhớ là giả, nhưng dường như nỗi nhớ của cô có hơi quá đà.
Cô ngây ra, thậm chí Thẩm Diên nói chuyện điện thoại xong lúc nào cũng không hay biết, giữa làn khói thuốc lá mờ ảo, cô cảm nhận được anh tiến lại gần, giữ chặt sau gáy rồi không đợi cô phản ứng đã hôn lên môi cô.
Một hồi lâu sau, Tô Lan thở hổn hển, cô khẽ nghiêng đầu đi với vẻ cầu xin.
Thẩm Diên áp sát lại hôn lên gáy cô, “Tôi đi lâu như vậy mà em không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào, hửm?”
Giọng nói của Tô Lan hơi run rẩy, như thể cắn chặt răng mà nói ra, “Em sợ… anh bận”.
Trên thực tế, nhiều lần Tô Lan cầm điện thoại lên định gọi cho anh để hỏi anh đang làm gì, nhưng chưa kịp ấn nút gọi cô đã từ bỏ, cô không muốn khiến Thẩm Diên cảm thấy bản thân phiền phức.
Thẩm Diên không tức giận, anh kéo lấy tay cô rồi mỉm cười, “Có bận cỡ nào thì cũng phải nhận điện thoại của Lan Lan chứ”.
Tô Lan gật đầu, “Vậy lần tới em sẽ gọi cho anh, nếu anh không bắt máy thì em sẽ giận”.
Bỗng Thẩm Diên nhắc tới một chuyện khác: “Tôi nghe nói hôm trước trời mưa, em đứng ở cổng đại viện gọi xe, đến khi váy ướt sũng mà vẫn không thấy chiếc xe nào?”