Tô Lan cố gắng kìm nén nụ cười.
Lục Lương Ngọc cầm bó hoa hồng đi tới trước mặt cô, “Đàn chị Tô, em thích chị từ rất lâu rồi, chị có thể cho em cơ hội không?”
Tình yêu xưa nay luôn là trò chơi thuộc về người dũng cảm.
Lục Lương Ngọc có vẻ là kiểu con trai sinh ra trong gia đình có điều kiện ưu việt, không nhiễm khói bụi hồng trần, cậu ta yêu ai thì sẽ yêu một cách công khai và vô tư bày tỏ nội tâm của mình.
Cậu ta sẽ rất thẳng thắn trong chuyện tình cảm.
Tô Lan luôn đánh giá cao điều này, bởi lẽ bản thân cô không có được dũng khí đó.
Cuối cùng, cô không nhận lấy bó hoa hồng tuyệt đẹp kia mà vẫy tập tài liệu trong tay về phía cậu ta. “Này, cậu nhìn đi, chị rất bận, không rảnh để yêu đương đâu”.
“Không sao hết, khi nào chị có thời gian thì chỉ cần nói một tiếng, em sẽ đợi chị”
Lục Lương Ngọc nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn đường.
Thực ra Tô Lan sớm đã có dự cảm về màn tỏ tình này, chỉ có điều cô không ngờ đối phương sẽ sử dụng phương thức như vậy.
Sinh viên trong trường của họ đa số đều kiệm lời, nhưng Lục Lương Ngọc lại là nhân tố khác biệt, cậu ta rất phô trương và thích làm theo ý mình, không ăn nhập với phong cách của đại học P.
Kể từ sau khi cô gảy một khúc đàn nguyệt trong đêm hội văn nghệ, mọi người bắt đầu đồn đại rằng đàn em họ Lục của Học viện Marx có ý với cô, nhưng điều bí ẩn hơn được lan truyền là lai lịch của cậu ta.
Tô Lan chỉ nhớ khi đêm hội văn nghệ ngày hôm đó kết thúc, có một vị đàn anh nghiên cứu sinh năm hai chỉ vào tấm rèm đỏ đang từ từ được kéo sang hai bên sân khấu và nói với cô: “Em đừng dây vào Lục Lương Ngọc, cậu ta không phải kiểu người như chúng ta đâu”.
Cô gật đầu đáp: “Em biết mà”.
Ở trong trường ngày nào cũng được nghe đủ thứ chuyện phiếm, cô chỉ không quan tâm đến những chuyện đó chứ không phải đầu óc có vấn đề.
Lục Lương Ngọc là cháu trai của Thẩm Diên nhưng chỉ kém anh mười ba tuổi, cậu ta là con trai của người chị cả đang sống ở phương nam của anh.
Tính cách hai người đương nhiên cũng khác nhau một trời một vực.
Lục Lương Ngọc không phải tên thật của cậu ta. Cậu ta theo họ mẹ, kế thừa hương hỏa nhà họ Thẩm, tên Thẩm Phác Chi.
Mặc dù nhà họ Lục cũng có quyền thế, nhưng căn cơ không sâu, kém xa nhà họ Thẩm.
Tại Bắc Kinh, những đứa trẻ có thân phận như vậy khi đi học thường sẽ thay tên đổi họ, một là để không gây sự chú ý, hai là để đảm bảo an toàn.
Tô Lan biết được những chuyện này đều là nhờ Lâm Tĩnh Huấn, cô hai của tập đoàn Lâm Thị, người bạn cùng phòng ký túc xá với cô trong học kỳ sau của chương trình nghiên cứu sinh nhiệt tình giới thiệu.
Nhưng cô gọi cậu ta là Lương Ngọc suốt nhiều năm nay, đã thành thói quen nên không thể sửa được.
Kể từ ngày đó, Tô Lan thường xuyên chạm mặt Lục Lương Ngọc.
Ba lần trong thư viện.
Tám lần trong căng tin.
Mười hai lần trên thao trường.
Tô Lan cũng dần luyện được khả năng coi người khác là không khí.
Tối đó, khi Tô Lan đang ở thư viện chuẩn bị cho kỳ thi CPA, Lục Lương Ngọc ôm theo trái bóng rổ, lọn tóc đen trước trán đang nhỏ mồ hôi, cậu ta cứ thế ngồi xuống đối diện Tô Lan một cách hết sức tự nhiên.
Tiếp đó, những lon nước uống lạnh đủ màu sắc xuất hiện trước mắt.
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên khỏi những công thức phức tạp, nhìn Lục Lương Thần bằng ánh mắt nghi vấn.
Chàng trai trẻ vò đầu bứt tai, “Không biết đàn chị thích uống gì nên em đã mua tất cả các loại”.
Dù có gia thế ưu việt đến đâu thì khi đứng trước mặt người mình thích vẫn sẽ vô thức nhượng bộ.
Thế nhưng biểu cảm của Tô Lan không thay đổi.
Thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến mọi việc. Như thể cô sinh ra đã không để ý đến bất cứ điều gì.
Cho dù Lục Lương Ngọc có làm gì thì cô cũng chỉ mỉm cười cho qua.
Khuôn mặt của cô rất đẹp, nhất là khi cười, thế nhưng nụ cười ấy lại vô cùng lạnh lẽo.
Giống như mặt trời yếu ớt bỗng xuất hiện trong một ngày mùa đông mưa phùn liên miên, dù ánh sáng có chiếu lên người nhưng không mang lại cảm giác ấm áp, ngược lại nó khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và cô độc.
Dù có làm gì thì cũng không thể ấm lên được.
Nhưng rõ ràng Tô Lan chỉ sống tỉnh táo hơn người thường một chút.
Với xuất thân danh giá như Lục Lương Ngọc, lại đúng vào độ tuổi mới biết yêu, vừa bước chân vào cánh cửa đại học, quỹ thời gian bỗng trở nên rảnh rỗi, việc đem lòng yêu thích một vài cô gái cũng giống như việc xuân đến cây liễu nảy mầm, hết sức bình thường.
Có thể lúc này cậu ta thật lòng thật dạ, nhưng đâu ai biết tình cảm này sẽ tồn tại được bao lâu?
Không phải Tô Lan giả bộ thanh cao, mà cô thực sự không có thời gian tham gia vào mấy trò vô bổ, nếu cô ngu ngốc chui đầu vào màn tấn công của Lục Lương Ngọc, bỏ bê sự nghiệp học hành gian khổ suốt bao năm qua, hàng ngày chỉ cố gắng làm sao để cậu ta để tâm tới mình, vậy thì đó mới là ngu ngốc.
Cũng phải rất lâu về sau Tô Lan mới hiểu được, sở dĩ khi đối mặt với Lục Lương Ngọc cô có thể giữ được sự bình tĩnh và sáng suốt là bởi vì cô không bị tình cảm chi phối.
Khi không có yếu tố tình cảm trộn lẫn, các cô gái có đầu óc bình thường đều có thể nhìn nhận vấn đề một cách rõ ràng, nhưng một khi đã vướng vào tình yêu thì chưa chắc.
Nếu không bị tổn thương sâu sắc thì có thể sẽ không thoát ra được.
Tô Lan đặt cây bút trong tay xuống. Cô đã trốn tránh cậu ta quá lâu, đến lúc phải nói cho rõ ràng rồi.
Cô tiện tay chọn một lon soda Heysong, những giọt nước bám trên bề mặt làm ướt tay cô.
Xúc cảm trơn trượt và mát lạnh.
“Lục Lương Ngọc, đừng lãng phí tình cảm cho tôi nữa, tôi thực sự không có ý định yêu đương gì cả, các cô gái tốt còn rất nhiều, cậu chuyển mục tiêu sang người khác đi được không?”
Thực ra Tô Lan không giỏi từ chối người khác, có lẽ do tính cách từ nhỏ đã hiền lành nên lúc này giọng điệu của cô vẫn mang tính thương lượng, như thể đang thảo luận với bạn cùng phòng về chuyện tắt đèn.
Lục Lương Ngọc không nói năng gì, sắc mặt lạnh xuống sau đó lập tức rời đi, gắng gượng duy trì phong độ.
Tô Lan thở phào một hơi rồi tiếp tục vùi đầu làm bài.
Cảnh tượng vừa rồi bị Trần Tranh, nữ sinh học cùng lớp với cô bắt gặp, các cô gái ngoài hai mươi thường thích chạy theo những thứ hào nhoáng, Học viện Quản lý của họ còn được gọi là vùng đất tập trung các thủ khoa, đều là những học sinh xuất sắc được chọn lọc từ các tỉnh thành, do đó ý chí kiên cường và không chịu khuất phục của họ cũng mạnh hơn so với người khác.
Trần Tranh bước tới gần cô nói nhỏ: “Biết cậu Lục này có lai lịch thế nào không?”
Giọng điệu như thể người của tổ chức bí mật nào đó đang trao đổi thông tin, sợ mọi người xung quanh nghe thấy mình đang bàn tán về thân thế của Lục Lương Ngọc vậy.
Tô Lan đương nhiên đã nghe qua từ trước đó, nhưng cô không biết quá nhiều.
Trên gương mặt vốn luôn tỏ ra kiêu ngạo của Trần Tranh hiện lên vẻ hâm mộ hiếm thấy, “Nếu cậu tới Học viện Marx hỏi thăm về gia đình của cậu ta thì cậu chắc chắn sẽ bị sốc đấy”.
Nói xong, cô ta cũng cảm thấy hôm nay mình đã quá nhiều lời, “Tôi coi cậu là bạn bè nên mới nói thôi, nếu cậu bỏ lỡ một người có xuất thân cao quý như vậy thì ngày sau nhất định sẽ hối hận”.
Tô Lan không đáp lời.
Có thể sau này cô sẽ hối hận đến mức đập đầu vào tường. Nhưng điều đó có thể thay đổi được gì không?
Nó không gây ảnh hưởng tới quan điểm kiên định của cô về tình yêu.
Tô Lan khi hai mươi tuổi cho rằng, việc cân nhắc lợi ích và thiệt hại chỉ có thể xem như một cuộc giao dịch. Không xứng được đem ra so sánh với thích hay thậm chí là tình yêu.
Và Tô Lan cô không cần phải thực hiện những cuộc giao dịch như vậy.
Nó giống như việc cô thích ăn kem vị vani, mỗi khi đi ngang qua tiệm bán đồ ngọt cô thường không nhấc nổi bước chân.
Đó là một sự yêu thích thuần túy và tự nhiên.
Nhưng để duy trì cảm giác no thì không thể chỉ dựa vào việc ăn kem được, cô cần phải tới căng tin để chọn vài món ăn hợp khẩu vị và đầy đủ chất dinh dưỡng.
Đây chỉ có thể gọi là do cuộc sống ép buộc.
Sau khi bị Lục Lương Ngọc quấy rầy, tối nay cô không còn lòng dạ nào mà học nữa.
Tô Lan cầm túi lên, “Tớ về ký túc xá trước đây”.
Trên mặt Tần Tranh hiện lên vẻ khinh thường, giả bộ liệt nữ cái gì hả? Chẳng trách ai cũng nói cậu cố ra vẻ thanh cao.
Tô Lan bị người khác sinh lòng ghét bỏ cũng là vì thế.
Chớp mắt đã tới cuối tháng năm, đêm tối bên hồ Vị Danh thoang thoảng hương thơm, có không ít cặp tình nhân nán lại nơi này.
Ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ lấp lánh, làn gió khẽ thổi qua khiến mặt nước phẳng lặng gợn sóng lăn tăn.
Tô Lan đã đi qua nơi này suốt bốn năm nên từ lâu đã không còn sự hào hứng của ngày đầu.
Cô chỉ cúi đầu và lặng lẽ bước đi.
Đột nhiên phía trước có người hét lên: “Có ai không! Có người nhảy xuống hồ rồi!”
Ngay sau đó là âm thanh “tùm, tùm” vang lên, vài người khỏe mạnh nhảy xuống hồ cứu người.
Tô Lan vốn không định dây vào chuyện không liên quan tới mình, nhưng khi vô tình liếc mắt sang, qua đám đông đang cố gắng gọi cứu thương, cô đã trông thấy Lục Lương Ngọc .
Người nhảy xuống hồ và hiện đang bất tỉnh nhân sự kia là cậu ta ư?
Một nam sinh trưởng thành vừa trải qua kỳ thi đại học khốc liệt như cậu ta, lại đi nhảy xuống hồ Vị Danh chỉ vì tỏ tình với một cô gái thất bại?
Seriously?
Không ngờ cậu ta còn có tố chất phô trương có thể đi đóng phim thần tượng thế này.
Xe cứu thương nhanh chóng tới nơi.
Tô Lan rẽ đám đông sang hai bên rồi lên xe cùng nhân viên y tế và Lục Lương Ngọc đang hôn mê.
Trước khi ngồi vào trong xe, cô còn nghe thấy đám đông xung quanh bàn tán về mình: “Nhìn thấy không đó là Tô Lan, người được tuyển thẳng lên cao học ngành tài chính đó, nghe nói cậu kia nhảy hồ vì cô ta”.
Có người khịt mũi khinh bỉ: “Nghe nói đàn chị Tô được tuyển thẳng lên cao học, những người học cao học chắc hẳn phải giỏi giang lắm nhỉ”.
Có người đổ thêm dầu vào lửa: “Có thể khiến cho người có gia thế như Lục Lương Ngọc si mê đến vậy, đàn chị Tô chắc hẳn không chỉ có tài năng xuất chúng thôi đâu”.
Ngay sau đó là một tràng cười khúc khích vang lên, đây có thể xem như chất xúc tác khi chia sẻ tin đồn thất thiệt.
Tô Lan chẳng buồn nghe tiếp.
Trường học vốn là một nơi tồn tại đủ loại tin tức nhảm nhí.
Những chuyện chưa rõ đầu đuôi, sau khi qua miệng nhiều người thì ngay lập tức bị biến tướng.
Trên thực tế, Lục Lương Ngọc chỉ là uống say rồi bất cẩn ngã xuống hồ mà thôi.
Cậu ta tỉnh dậy trên xe cứu thương, nơi bị thương nghiêm trọng nhất trên cơ thể là vết rách ở trán do bị ngã, chứ không phải là đuối nước.
Tô Lan nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Cô đã nghĩ chuyện này có thể chỉ là hiểu lầm, nhưng nào ngờ sự hiểu lầm này lại lố bịch đến vậy, say rượu sẩy chân ngã xuống hồ và cố ý nhảy xuống hồ là hai việc hoàn toàn khác biệt.
Sau khi băng bó cho cậu ta xong, y tá nói cậu ta phải ở lại bệnh viện theo dõi hai mươi tư tiếng đồng hồ, nếu tối mai không phát sinh vấn đề gì thì có thể xuất viện trở về trường học.
Lục Lương Ngọc dựa người vào giường bệnh lúng túng gãi đầu.
Tô Lan vội vàng nắm lấy tay cậu ta cản lại, “Đừng động vào, trán của cậu vừa mới băng lại thôi đấy”.
Cậu ta bỏ tay xuống rồi nở nụ cười ngượng nghịu, “Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, em gây rắc rối cho chị rồi”.
Tô Lan thầm nghĩ: Đúng là không ngờ thật, ai mà biết được cậu lại là một têm bợm rượu chứ hả đàn em họ Lục ngây ngô!
Đúng lúc này, Thẩm Diên bước vào phòng bệnh.
Anh mặc một bộ vest thủ công cao cấp màu xám nhạt, bước chân vững vàng tiến về phía giường bệnh, quan sát vết thương trên trán Lục Lương Ngọc rồi cất tiếng: “Thấy bảo cháu nhảy hồ? Mới mấy ngày không gặp, giỏi giang quá rồi nhỉ?”
Biểu cảm tươi cười trên mặt Lục Lương Ngọc ngay lập tức biến mất: “Cậu à, không phải cháu nhảy hồ đâu, chỉ là bất cẩn thôi mà”.