Cố Lâm cúi đầu nhỏ, che lại cái bụng bụng nhỏ bị đói đến mức xẹp lép, hỏi 9527 với vẻ vô cùng đáng thương: 【Bây giờ được ăn cơm cơm chưa vậy? Bụng bụng của bé con đói rồi!】
9527: 【Bây giờ mới 10 giờ vẫn chưa đến giờ cơm đâu. Tiểu ký chủ, có cần tôi mua giúp cậu bình sữa sữa uống không?】
Khuôn mặt nhỏ của Cố Lâm càng hiện vẻ tủi thân, chép chép miệng: 【Bé con muốn ăn cơm cơm!】
9527: 【……】
Sau khi bị cuốn vào trò chơi, gần như lúc nào Cố Lâm cũng ở trong trạng thái đói bụng. Tuy rằng vừa rồi khi ở căng tin cậu ăn rất nhiều, nhưng thân là thú báo điềm lành cộng thêm mất sức kéo tóc và đá bay tên đàn ông sẹo rồi lại đá một đám cá xấu trong giấc ngủ, sức lực của cậu gần bị tiêu hao hết.
Chú mặt đen nói phải đến 12 giờ mới được ăn cơm trưa, nhưng bây giờ bụng cậu đã đói đến mức réo ùng ục rồi. Ngày thường cậu được anh chăm sóc khá tốt, nếu bình thường thì có thể ăn tạm đồ ăn vặt nhưng khi thực sự đói thì Cố Lâm nhất định phải ăn cơm mới no được.
Đúng lúc này, Cố Lâm ngẩn ra, lỗ tai nhỏ giật giật. Đột nhiên, hai mắt cậu sáng lên.
9527: 【?】
Cố Lâm có thính lực hơn người. Cậu lại giật giật lỗ tai nhỏ, cẩn thận nghe một lát, sau đó cậu sử dụng cả tứ chi bò đến mép giường. Giường tương đối cao nên chân cậu không chạm được đến nền nhà, cậu ghé người xuống giường, "oạch" một cái, thả người xuống.
Cậu vừa vụng về vừa nhanh nhẹn, khiến 9527 và các dì trong phòng phát sóng trực tiếp run như cầy sấy, cũng không biết bé con muốn làm gì.
Cố Lâm xuống giường rồi đặng đặng đặng chạy tới bên cửa sổ. Nhưng cửa sổ cũng quá cao, không có anh Tinh Trì ôm cậu, cơ thể thấp bé này của cậu không nhìn được đến cửa sổ.
Cố Lâm nhíu mày, gấp gáp đến mức cứ đảo quanh tại chỗ.
9527: 【??】
Phòng phát sóng trực tiếp: 【??!】
Cố Lâm xoay hai vòng thì nhìn thấy bàn ghế ở bên cạnh. Cậu nghĩ ra cách là kéo bàn ghế đến gần bệ cửa sổ. Cũng may bé con khá khỏe nên dễ dàng kéo bàn ghế qua.
Cố Lâm hoạt động nhiều như vậy mà Lâm Tinh Trì vẫn như cũ không hề bị đánh thức.
Hình thể quá mức thấp bé làm hạn chế Cố Lâm phát huy. Nếu là người lớn thì chỉ cần đứng bên cạnh cửa sổ là có thể nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ nhưng cậu thì khác. Cố Lâm tốn khá nhiều công sức mới bò được từ dưới lên trên ghế, rồi lại bò từ ghế lên trên bàn.
Trong quá trình này, thân hình nhỏ của cậu lắc lư lắc lư, rất nhiều lần suýt nữa rơi xuống. 9527 và các dì trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng lo lắng, đổ mồ hôi hột.
Bé con đột nhiên làm sao vậy? Muốn làm gì thế?
Rất nhanh thôi mọi người sẽ biết.
Chỉ thấy Cố Lâm bò lên trên cái bàn. Cuối cùng thì cậu cũng nhìn được qua cửa sổ, thấy được cảnh tượng trên đường cái bên ngoài khách sạn.
Trên đường có người và cá hỗn tạp, hai mắt Cố Lâm sáng lên nhìn chằm chằm một hình bóng trong đó. Cậu quơ tay, giọng nói mang vẻ kích động: “Anh xe trượt scooter ơi!!”
9527: 【……】
Phòng phát sóng trực tiếp: 【……】
Tốn sức lực nửa ngày, thì ra là ăn cũng không cần mà lại nhớ thương xe trượt scooter của người ta chứ gì?!
Động tác của Cố Lâm khá nhanh nhưng nhiều thao tác rườm rà. Cậu lại khoan khoái chuyển từ bàn xuống ghế, từ ghế khoan khoái xuống đến nền nhà.
Cậu sợ anh xe trượt scooter đi xa mất đuổi không kịp nên vội vàng lấy balo Ultraman rồi chạy thẳng ra cửa.
9527: 【Tiểu ký chủ, cậu muốn làm gì thế?】
Cố Lâm: 【Bé con cũng muốn lái xe xe!】
Trong giọng nói toát ra khát vọng vô cùng lớn, có thể thấy cậu thật sự rất muốn lái xe trượt scooter của người ta.
Trước đó, khi nhìn thấy anh xe trượt scooter trên đường cái cậu đã muốn lái xe trượt scooter của anh ấy. Chẳng qua là lúc đó cậu buồn ngủ nên muốn ngủ ngủ trước. Vừa rồi đã ngủ khá đủ giấc, bây giờ đã có thể lái xe xe.
Tay nắm cửa không quá cao. Cố Lâm nhảy lên trên, hai tay nắm lấy tay nắm cửa, hai chân rời đất.
Bằng cơ thể hơn hai mươi cân cộng thêm trọng lượng của chiếc balo Ultraman đầy đồ ăn vặt, cậu dùng sức giữ kéo tay nắm cửa xuống, rất nhanh đã mở được cửa ra.
Cố Lâm quá có kinh nghiệm mở cửa. Những lúc anh không có nhà mà cậu muốn đi ra ngoài thì sẽ mở cửa như vậy, dần rèn được kỹ năng.
9527 há hốc mồm nhìn loạt hành động này. Vừa rồi toàn thân Cố Lâm đều dùng sức, phỏng chừng bé con đã dùng hết toàn bộ sức lực còn lại rồi.
Mà Lâm Tinh Trì đang ngủ mơ, nhăn nhăn mày, vẻ mặt như đang giãy giụa chi sắc, giống như đang chiến đấu với cái gì đó nhưng không thành công. Sau đó anh lại nặng nề ngủ thϊếp đi.