Sau khi đưa người chơi đến khách sạn cũng là lúc Dư khanh và Dư Vanh phải rời đi.
Trước khi đi, Dư Khanh nói: “Nhân viên lễ tân sẽ sắp xếp phòng cho mọi người. Giờ ăn trưa là 12 giờ đến 12 giờ rưỡi, mong mọi người chú ý dùng cơm trong đúng thời gian quy định.”
Tống Nhiên: “Vậy, chú mặt đen...”
Dư Khanh hơi híp mắt nhìn chằm chằm anh ta, không có chút thân thiện nào, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Tống Nhiên thấy ánh mắt đối phương nhìn mình thì kịp thời nuốt lại mấy lời sau. Nhóc con gọi như vậy có thể coi là đồng ngôn vô kỵ, nhưng nếu Tống Nhiên dám nói, Dư Khanh dám lấy mạng anh ta trong một giây.
*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, không nên chấp.
Tống Nhiên: “... Thời gian bữa tối thì sao?”
Dư Khanh cười như không cười: “Không có bữa tối.”
Các người chơi: “……”
Thấy các người chơi nhìn nhau, Dư Khanh lấy lại vị thế chủ nhà, nói: “Buổi tối sẽ có sương mù, cho nên không có bữa tối.”
Nói xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý: “Cho nên, nếu bữa trưa mọi người ăn được nhiều thì hãy ăn nhiều lên chút, nếu không sẽ phải chịu đói đến 6 giờ rưỡi sáng mai.”
Thời gian bữa sáng là 6 giờ rưỡi đến 7 giờ.
Vừa nghe nói buổi tối có sương mù, các ngươi chơi có cảm giác khó tả.
Lúc này, một người chơi khác ấp úng nói: “Không... không thể ăn cơm tối sớm chút được sao? Ăn sớm vẫn hơn là không được ăn.”
Nghe người kia nói vậy, các người chơi đều gật gật đầu. Thời gian ban đêm rất dài, chưa kể bọn họ còn đang ở trong thế giới khủng bố cần phải duy trì thể lực này, không ai muốn đói bụng cả. Nhưng nghĩ đến mười cô múc đồ ăn cầm dao chém người trong căng tin thì họ không thấy thèm ăn cho lắm.
Cố Lâm cũng lắc lắc đầu nhỏ, vẻ mặt hào hứng: "Đúng vậy đó!”
Những người khác: “……”
Cứ nhắc đến ăn là không thể thiếu nhóc con này được !
Những người khác đều nhìn về phía nhóc con.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Cố Lâm nói có sách mách có chứng: “Nếu không ăn tối thì bụng sẽ đói, đói bụng thì làm sao mà ngủ được?”
Người chơi: “……”
Dư Khanh + Dư Vanh: “……”
Dọc theo đường đi, không riêng gì người chơi mà ngay cả Dư Khanh và Dư Vanh cũng bị nhóc con này chỉnh cho cạn lời không biết bao nhiêu lần. Ngay cả Dư Khanh luôn nhanh mồm nhanh miệng cũng cứng họng. Nhưng mỗi khi Dư Khanh nhìn nhóc con mập mạp đáng yêu này, lòng anh lại mềm đi vài phần.
Anh ta không để bụng chuyện lúc nãy bị gọi là chú mặt đen, lại mở miệng trả lời nhóc con: "Nhưng thời gian sương mù xuất hiện vào buổi tối không cố định, nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Một khi sương mù xuất hiện, người cá sẽ…”
Nói tới đây, anh ta không tiếp tục nói thêm nữa. Một là anh ta không tiện để lộ ra quá nhiều, hai là mọi người đều biết người cá trong sương mù như thế nào rồi.
Cố Lâm nghe anh ra nói như vậy thì gật đầu đáp lời: “Vâng ạ, những Cá Cá đó hỏng rồi, Cá Cá hỏng không ăn được. Chú mặt đen ơi, có thể gói một con Cá Cá không hỏng làm bữa tối không?”
Các người chơi: “……”
Dư Khanh: “……”
Cái gì? Đóng gói một con... gì cơ?!
Phòng phát sóng trực tiếp:
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất!】
【Má ơi! Dư Khanh, anh nói xem sao trí nhớ của anh lại kém như vậy? Lúc trước đã bị gọi là chú mặt đen rồi mà giờ vẫn ra mặt.】
【Ngay cả ông trưởng trấn còn cạn lời, cứng họng, chú mặt đen anh đây đã là gì!】
【Ha ha ha ha chú mặt đen, thấy lần nào là cười lần ấy.】
【Dư Khanh bị khϊếp sợ đến mức bị gọi là chú mặt đen lần nữa cũng không quan tâm kìa ha ha.】
……
Dư Khanh và Dư Vanh bị sốc vì mấy lời của đứa bé hai tuổi này. Đặc biệt là Dư Khanh, đến khi rời đi anh ta vẫn rất hoài nghi nhân sinh.
Hai người đi rồi, người đàn ông xăm mình vẫn chưa đi. Anh ra dắt chó Pit Bull, canh chừng bên ngoài khách sạn chẳng khác gì thần giữ cửa. Các người chơi chỉ nhìn một cái rồi đi vào khách sạn, không quan tâm cho lắm.
Nhìn bên ngoài, khách sạn này không có gì đặc biệt. Nó là một khách sạn nhỏ bình thường.
Trước quầy lễ tân của khách sạn có một cô gái, hẳn là nhân viên lễ tân mà Dư Khanh đã nhắc đến.
Vừa thấy các người chơi tiến vào, lễ tân cười nói: “Chào mừng đến với khách sạn Người Cá.”
Tuy nhân viên lễ tân tân này rất xinh đẹp nhưng mặt cô ta cứng đờ, chẳng khác nào người giả. Hơn nữa, độ cong của nụ cười cũng quá lớn, bất bình thường. Mọi người vừa thấy cô ta, cảm giác kỳ dị quen thuộc ùa về, chưa kể, các người chơi còn bị “Hiệu ứng Uncanny Valley”.
*Hiệu ứng Uncanny Valley: là một hiện tượng xảy ra trong tâm lí và nhận thức của con người liên quan đến các vật thể giống người (thường là robot và hình ảnh), và xác định phản ứng của chúng ta đối với vật thể đó. Khi một cái gì đó không phải con người, nhưng có một số nét giống người, nó sẽ trở nên rất hấp dẫn. Có điều, cũng vì vật ấy trở nên quá giống người nhưng lại không hoàn hảo 100%, mà vẫn có những dấu vết không phải người thì chúng ta lại cảm thấy sợ hãi. Nguồn: Kênh14, Vietnambiz.vn.
Nhìn cô ta như nhìn một con búp bê vậy, càng nhìn càng đáng sợ, khiến người ta không khỏi nổi da gà.
Tống Nhiên khá lớn gan, một lòng một dạ làm nhiệm vụ. Vừa rồi anh ta không moi được tin tức hữu ích gì từ chỗ Dư Khanh nên chuyển ý đồ qua nhân viên lễ tân này.
Tống Nhiên hỏi cô ta: “Tại sao trên đường cái lại có nhiều người cá như vậy? Những người cá xẻ đuôi đó từ đâu ra? Ngoại trừ người cá xẻ đuôi ra thì còn có người cá nào khác nữa không? Cơ chế xuất hiện sương mù là gì? Chưa hết, Lễ hội Người Cá sẽ có sự kiện gì diễn ra?”
Người chơi khác: “……”
Hay ha, cậu cũng không coi mình là người ngoài nên mới hỏi mấy câu này nhỉ? Sao không trực tiếp yêu cầu người ta bắt một con người cá đến đây, hoặc là dứt khoát hơn nữa là đưa luôn trân châu cho cậu đi?
Nhân viên lễ tân vẫn cười, giống như không nghe thấy câu hỏi của Tống Nhiên. Cô ta nở nụ cười như cũ, lặp lại: “Chào mừng đến với khách sạn Người Cá.”
Tống Nhiên: “……”
Mẹ nó! Thật sự là người giả đó à?