Cá Mặn Nhãi Con Trở Thành Đoàn Sủng Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Chương 27: Thị trấn người cá - Dãy số kỳ lạ

Cậu ta nhìn Dư Khanh, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười, giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Đúng vậy! Sắp đến Lễ hội Người Cá rồi, mấy ngày nay bệnh viện rất bận rộn.”

Dư Khanh gật đầu nói: “Đúng thế, ngày kia là Lễ hội Người Cá rồi, hẳn là bác sĩ Dư bận đến nỗi chân không chạm đất.”

Trang Mộc cười rộ lên trông càng cực kỳ đẹp, cậu ta nói: “Đúng vậy, không có ai bận rộn hơn bác sĩ Dư, mấy ngày nay anh ấy đều phải tăng ca.”

Cậu trai người cá này mặc áo sơmi màu trắng, ống tay áo hơi xắn lên. Trên cánh tay trắng trẻo, mảnh khảnh có một dãy số, hai số 34 lộ ra ngoài. Mặt sau còn có mấy con số nữa nhưng mọi người còn chưa kịp thấy rõ thì dường như Trang Mộc thấy được ánh mắt mọi người, cậu ta nhẹ nhàng thả ống tay áo xuống, che phủ toàn bộ cánh tay.

Chỉ trò chuyện đơn giản vài câu như vậy rồi Trang Mộc vội đến bệnh viện, không nói thêm gì nữa. Cậu ta chào tạm biệt Dư Khanh, Dư Vanh rồi lái xe trượt scooter rời đi.

Từ sau khi Trang Mộc xuất hiện, các người chơi vẫn luôn im lặng không nói một lời. Trong lòng mọi người đều có một nghi vấn, vì sao cậu trai người cá này không giống các người cá khác? Đuôi cá cậu ta hoàn chỉnh đến như vậy!

Sở dĩ cậu ta lái xe trượt scooter mà không phải đi bộ cũng là vì cái đuôi cá đó. Những người cá xẻ đuôi khác có thể bắt chước cách đi hai chân của loài người vì đuôi cá bị chẻ đôi, mặc dù hơi khó khăn trong việc di chuyển nhưng nhìn chung vẫn đi tốt. Nhưng đối với người cá có cái đuôi hoàn chỉnh thế này thì động tác đi hai chân trở nên cực cao cấp, quá khó so với cậu ta.

Chưa kể đến dãy số trên cánh tay cậu ta, nó có ý nghĩa gì vậy? Cảm giác như là một loại số đặc biệt nào đó. Bọn họ vừa nhìn một chút cậu ta đã cảnh giác che lên, chắc chắn là không đơn giản.

Hơn nữa, bọn họ phát hiện những người cá khác cũng mặc áo dài tay, không để lộ cánh tay ra ngoài. Không biết trên cánh tay của những người cá khác có đánh số hay không.

Cậu trai người cá này nói định đến bệnh viện, chẳng lẽ là cậu ta làm việc ở bệnh viện sao? Người cá ở thị trấn này đều có thể đảm đương một công việc công tác xã hội nhất định, hiển nhiên là người cá này cũng vậy.

Mọi người đều nhìn theo bóng dáng Trang Mộc lái xe trượt scooter đi xa.

Chỉ có Cố Lâm thì khác, hai mắt cậu sáng lên khi Trang Mộc xuất hiện. Không phải cậu nhìn anh trai người cá mà cậu nhìn chằm chằm xe trượt scooter của người ta không thôi. Thấy anh trai người cá lái xe trượt scooter biến mất ở góc đường, không nhìn thấy người ta nữa, cậu cúi đầu, vẻ mặt buồn rầu pha chút mất mát.

9527: 【Tiểu ký chủ, có phải cậu cũng muốn lái xe trượt scooter đúng không?】

Cố Lâm gật đầu thật mạnh: 【Đúng đúng, nhóc con cũng muốn lái xe xe!】

Cậu chưa từng được lái loại xe trượt scooter này bao giờ, nhìn qua có vẻ chơi rất vui!

Nói xong, không đợi 9527 nói gì thêm, Cố Lâm lại nói: 【Nhưng mà tôi còn quá nhỏ, cái xe xe kia quá cao. Tôi có đứng lên cũng chẳng nhìn thấy đường, làm sao mà lái được?】

9527: 【……】

Thậm chí còn chẳng lái nổi! Tiểu bá chủ, tốt nhất cậu đừng cố nghĩ cách lái được nó nữa.

Bầu không khí trong suốt quãng đường còn lại càng im ắng.

Cuối cùng có người không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu trai người cá vừa rồi…”

Mọi người đều chú ý đến người chơi đặt câu hỏi này. Bởi vì bọn họ cũng rất hứng thú với cậu trai người cá vừa rồi, rất muốn biết đuôi cá nó là thế nào.

Kết quả, giây tiếp theo, giọng trẻ con trong trẻo tiếp lời: “... mua xe trượt scooter ở đâu vậy?”

Người chơi: “……”

Dư Khanh + Dư Vanh: “……”

Mọi người nhìn qua, khi Cố Lâm mở miệng, Dư Khanh vấp chân suýt chút thì ngã tại chỗ. Dư Vanh tương đối ổn định nhưng rõ ràng thân hình anh ta cũng cứng đờ.

Các người chơi đều có cảm giác trước mắt tối sầm muốn ngất, phải nhấn huyệt vị để lấy ôxy.

Nhóc con à, đừng nói chen lời kiểu vậy được không!

Một nhóc con đáng yêu thế này người bình thường đều không thể chống cự được. Ngay cả trưởng trấn người cá cũng không ngoại lệ, khuôn mặt già nua, nhăn nheo như vỏ cây của ông ta còn hiền từ vài phần trước mặt nhóc con. Cho nên một người dễ tính như Dư Khanh làm sao mà chống cự được.

Nụ cười của Dư Khanh chân thành hơn chút, không chỉ là phù phiếm mặt ngoài như trước. Anh ta quay đầu lại nhìn cậu: “Đợi gặp lại cậu ấy anh sẽ giúp em hỏi nhé.”

Các người chơi nhìn khuôn mặt rám đen không còn quá trẻ trung gì của anh ta: "…"

Anh á? Sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng nói vậy được nhỉ?