Cá Mặn Nhãi Con Trở Thành Đoàn Sủng Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Chương 25: Thị trấn người cá - Chỉ có hai câu

Các người chơi gật gật đầu, đi theo hai người tên Dư Khanh và Dư Vanh này, đoàn người im lặng đi đến nhà nghỉ.

Bốn NPC vẫn luôn canh giữ ở cửa căng tin cũng nhấc bước theo. Lần này, không phải tất cả bốn người đều đi sau các ngươi chơi nữa mà họ chia ra, mỗi người đi theo một nhóm đến nhà nghỉ.

Người đi sau các người chơi là người đàn ông xăm mình dắt con chó Pit Bull.

Thấy tất cả khách khứa đều được hưởng đãi ngộ "Hàng hóa", các người chơi mới thấy thoải mái hơn chút nhưng cũng không thực sự thả lỏng.

Khắp trấn nhỏ này đều rất kỳ lạ, người cá cũng khác hoàn to so với người cá mà mọi người vẫn thường được biết đến. Hơn nữa, trạng thái của người cá trong sương mù và sau khi sương mù tiêu tán không giống nhau.

Khi chưa có sương mù, tuy rằng các cô múc đồ ăn luôn nhìn người chơi và cười quỷ dị khϊếp người, nhưng tròng mắt chúng vẫn có đồng tử màu đen bình thường.

Đến khi xuất hiện sương mù, tròng mắt chúng toàn là màu trắng, ngoại hình cũng thay đổi rất nhiều trở nên càng dữ tợn khủng bố hơn. Điều này khiến mọi người càng thêm chắc chắn rằng sương mù có cơ chế nào đó.

Nhưng cơ chế sương mù xuất hiện là gì? Nếu như sương mù có thể xuất hiện thình lình bất cứ lúc nào thì chẳng phải là mọi người có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào khi ở bên ngoài sao?

Khi sương mù xuất hiện, bọn họ không có cách nào tới gần người cá được, càng đừng nói là lấy được trân châu hóa thành từ nước mắt người cá. Cho nên người chơi chỉ có thể tranh thủ lúc không có sương mù, đi tìm người cá thu hoạch trân châu. Nhưng cho dù không có sương mù thì người cá vẫn rất khó đối phó.

Người chơi bị hút vào thứ hai là Tống Nhiên, anh ta nhìn hai người đàn ông dẫn đường, định moi tin tức từ họ.

Trưởng trấn người cá vừa nhìn là biết thuộc cấp bậc BOSS trong phó bản, ông ta ngoài cười nhưng trong không cười khiến người khác không dám tới gần. Nhưng hai thanh niên này thì khác, đặc biệt là người tên Dư Khanh kia trông có vẻ thân thiện hơn nhiều, cảm giác anh ta chỉ tầm cấp bậc NPC râu ria mà thôi.

Tống Nhiên bắt chuyện: "Sao trấn trên của các anh có nhiều người cá vậy? Còn là người cá có cái đuôi bị chẻ thành hai nửa nữa.”

Dư Vanh không trả lời, giống như không nghe thấy.

Còn Dư Khanh đúng là người dễ tính, anh ta mỉm cười mở miệng: "Nể tình các cậu là khách đường xa đến đây, tôi sẽ nói đôi câu với các cậu.”

Mọi người vừa nghe anh ta nói như vậy thì phấn chấn tinh thần, tập trung chú ý.

Dư Khanh: “Thị trấn người cá chúng tôi làm giàu nhờ vào người cá.”

Thấy Dư Khanh nói xong câu khô cằn này rồi im miệng, không nói thêm một lời nào, các người chơi chờ anh ta nói đôi câu đều ngây ngốc.

Câu sau đâu? Không có à?

Mấy lời này trước đó trưởng trấn đã từng nói rồi. Ngay cả thứ tự các chữ trong câu cũng không thay đổi, vậy là nói đôi câu dữ chưa?

Dư Khanh thấy mọi người phía sau không hề phản ứng, anh hơi ngạc nhiên. Anh ta quay đầu thì thấy sáu khuôn mặt hoang mang, cộng thêm khuôn mặt đầy vẻ tò mò của nhóc con nhỏ tuổi ngây thơ đang nhìn đông nhìn tây và một người đội hai cái mũ không nhìn được rõ mặt mũi.

Dư Khanh: “……”

Các người chơi: “……”

Lê Nam tốt bụng nhắc nhở anh ta: “Lời này trước đó trưởng trấn đã từng nói rồi.” Anh còn bồi thêm một câu: “Hai người nói giống nhau y như đúc, ngay cả dấu chấm câu cũng không khác.”

Dư Khanh: “……”

Đại khái là anh ta không ngờ trưởng trấn lại nói lời này với khách khứa, Dư Khanh ngốc mất mấy giây. Sau đó anh quay đầu lên, rất nhanh sau đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói tiếp: “Vậy tôi nói cho mọi người chuyện khác vậy.”

Các người chơi nghe anh ta nói như vậy thì lấy lại tinh thần.

Dư Khanh: “Người cá có đuôi bị chẻ thành hai mà mọi người nhìn thấy tên là người cá xẻ đuôi, là một loại người cá đặc sản của trấn trên chúng tôi. Sở dĩ đuôi họ như vậy là vì họ là người cá bị đào thải. Bọn họ rất đáng thương.”

Các người chơi: “……”

Ha, anh là máy đọc lại của trưởng trấn sao? Trưởng trấn cũng đã nói về loại người cá này rồi. Lại còn cái gì mà đáng thương? Người chơi bị hút tủy não và người chơi bị chặt chết bằng dao không đáng thương à?

Dư Khanh thấy mình nói xong rồi mà các người chơi phía sau vẫn không phản ứng, anh ta quay đầu lại nhìn mọi người. Lần này anh chỉ nhìn thấy biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt của các người chơi. Dư khanh lại giật mình lần nữa.

Lê Nam lại tốt bụng nhắc nhở anh ta thêm một lần nữa: “Chuyện đó trưởng trấn cũng đã nói cho chúng tôi rồi.”

Dư Khanh: “……”

Dư Khanh quay đầu lên, lắc lắc đầu cười: “Vậy tôi không còn chuyện gì để nói cho mọi người nữa rồi.”

Các người chơi: “……”

Anh quá lãng phí tình cảm người khác rồi đó! Còn không bằng để nhóc con gọi một tiếng "Ông trưởng trấn", còn moi được nhiều tin tức hơn.